CHƯƠNG 35: MẶT CHINH PHU TRĂNG DÕI DÕI SOI [1]

372 24 4
                                    

- Vương phi bé! Vương phi bé!

Tôi không nghe nhầm, rõ ràng có người đang gọi "vương phi bé". Không biết gia nô nhà ai lại đến giữa chỗ chiến trường tìm chủ thế này? Mà trên thuyền làm gì có vị nữ quyến nào...

- Anh Trương Phi! Anh Trương Phi! - Vài anh lính Thánh Dực reo lên.

Trương Phi? Là anh lính có râu quai nón tôi đã gặp ở Cổ Mai, tưởng nhầm tôi là vợ hoặc ái thiếp của lão già! Như vậy người anh ta đang tìm, "vương phi bé" ấy, chính là... tôi?

- Anh Trương Phi! - Tôi vội vã bước ra ngoài, quả nhiên trông thấy anh lính đậm người thân quen nọ.

- Vương phi bé! - Anh ấy reo lên. - Quả nhiên là cô! Tôi đến đây bảo vệ cô trước, vương gia còn bận việc ngoài kia! Chúng ta thắng rồi!

Trương Phi vừa nói liên hồi, cười sang sảng, vừa sải từng bước dài nhảy lên thuyền. Binh lính Thánh Dực trên các thuyền cũng chạy đến chỗ tôi để mừng anh, ai nấy đều phấn khởi, cười lớn theo từng lời anh nói.

- Phải chi cô được thấy khí thế của vương gia và bọn tôi lúc mở cổng thành tiến ra đánh. Phía Đông thì quan gia và thái tử oai vệ cưỡi voi xông trận. Phía Bắc thì quân của Hưng Đạo vương cầm đuốc tràn xuống như dòng thác lửa. Bọn giặc sợ vãi ra quần, khóc lóc gọi thầy u, gọi cả tổ tông mấy đời! - Anh liến thoắng. - Đáng tội! Để từ nay đừng kẻ nào mơ tưởng bước chân vào nước ta nữa!

- Phong, anh ấy... - Quang Khải nói khẽ vào tai tôi khiến nụ cười trên môi tôi đông cứng.

- Anh Trương Phi! - Tôi nghẹn ngào, ngón tay run run trỏ vào mũi tên cắm sau lưng anh ấy. - Anh bị thương rồi. Để tôi...

Trương Phi ngơ ngác đưa tay ra sau theo hướng tôi chỉ. Đoạn, cả thân hình to lớn của người lính đổ sập xuống sàn. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mũi tên cắm rất sâu ngay dưới vai anh, xuyên qua lớp giáp, máu ướt đẫm cả lưng áo. Phần vì đang hăng say chiến đấu, phần vì nỗi vui mừng trong tinh thần quá lớn mà anh chẳng thấy đau. Tôi nâng đầu và vai anh dậy, máu ướt đẫm tay.

- Phong, ta vào lấy hộp thuốc cho ngươi, mọi người đứng tránh ra một chút kẻo anh ấy ngộp. - Quang Khải bình tĩnh nói với những người lính xung quanh.

- Vương phi bé... - Trương Phi cố mở mắt, giọng đã run run. - Cô đừng cười, tôi không sợ gì đâu. Nhưng tôi nhớ u tôi quá...

- Tên thật của anh là gì ? - Tôi gượng cười, hỏi.

- Bẩm, Túc. - Anh nói rồi khạc ra một ngụm máu, khóe mắt ươn ướt.

Ánh lửa từ trại giặc đang cháy bừng bừng làm sáng cả một góc trời, soi rõ gương mặt thường ngày luôn hồng hào giờ đã trắng bệch của anh.

- Anh Túc gắng lên, chúng ta sắp thắng rồi! - Tôi giữ chặt vai anh, luôn mồm động viên.

Ngay lúc ấy, giữa tiếng giáo gươm loảng xoảng, tiếng ù ù của gió và lửa, bỗng có tiếng tù và rúc lên vang vọng, một tiếng, hai tiếng, rồi tiếng người réo gọi nhau. Chúng tôi trông cả về phía chiến trường, nín thở đợi tin. Hồi lâu, toàn thể binh lính nhất loạt reo lên:

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ