Chập Choạng III
Part 5
Như đã thỏa mãn, môi anh vẽ thành một đường cong, rồi từ từ tách ra khỏi cô. Ran gần như suýt không ngăn được tiếng thở phào. Cũng chính lúc này, cô nhận được một nụ hôn vội vã trên má. Cô ngẩn người, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn anh như thể sinh vật lạ. Nhưng anh không nhìn cô, trái lại, anh thong thả cởi bỏ chiếc áo ngoài ra, xong tất cả, anh yên lặng ngồi trên ghế gỗ. Vẻ mặt chờ đợi. Ran ngạc nhiên, Shinichi lúc này, không giống trí nhớ của cô. Một chút cũng không.
-Em định cho anh chết đói phải không?
Ran thả lỏng, nhận ra mình vẫn đang gồng mình nảy giờ. vội vã chạy vào bếp. Shinichi không cười, nhưng đáy mắt đong đầy yêu thương từ khi nào. Một bát súp được đặt trước mặt anh không lâu sau đó. Ran nhìn thấy vẻ mặt anh gấp rút, không ngăn một nụ cười. Giống... một người nào đó được bỏ đói lâu ngày thì đúng hơn.
-Em cười gì, chưa thấy ai ăn bao giờ à?
-Không...
Ran không nói gì nữa, cảm giác có chút thành tựu. Ran nhìn gương mặt liên tục tập trung vào chén súp. Muốn cười cũng cười không nổi. Shinichi nhìn lên, bắt gặp nụ cười tươi của cô. Không che giấu sự hài lòng chôn thật sâu trong đôi mắt.
-Lúc thế này, em giống trước kia hơn.
Bàn tay anh đưa lên cao, chạm vào má Ran. Nóng hôi hổi. Anh cảm thấy vừa vụt mất cái gì đó. Ánh mắt mang theo chút đau xót... kèm lẫn bi thương vô tận. Thì ra, không phải cứ đạt được tất cả thì sẽ hạnh phúc... Ran chậm rãi nhìn anh... Quá khứ ư? Cô cảm thấy như đã nhìn thấy dáng vẻ của mình nép vào anh. Rồi màu tím trong con ngươi đục lại, không còn chút ánh sáng nào nữa. Shinichi khựng lại. Vẫn chưa được sao?
Shinichi quan sát rất kĩ biểu hiện của cô, rồi anh cũng thở hắt ra, thứ gì đã không nên chạm thì có làm gì cũng sẽ để lại dư âm thật sâu trong lòng người đối diện. Đạo lí này anh hiểu.
Em vì anh, bỏ ra bao nhiêu thời gian.... anh sẽ trả lại em gấp mười, không, cả đời, cả kiếp sau nữa...
Nhưng ánh mắt không đủ để truyền đạt, Ran cũng không hiểu cái nhìn gần như cháy bỏng từ anh. Cô ngẩn người dọn tất cả đồ ăn trên bàn.
Anh quốc về đêm náo nhiệt nhưng cũng không thiếu sự bình yên. Ran nhìn thấy Shinichi ngồi trên chiếc ghế dài, vừa đủ để hai người ngồi ngoài ban công lộng gió. Anh đang nhìn ra đường phố quan sát tỉ mỉ từng góc cạnh, cả những dãy sáng đèn điện như cả thiên hà treo ngược. Cô đến gần anh rồi ngồi xuống. Anh không nói gì, đưa tay kéo cô vào sâu trong lồng ngực. Ran nhận ra nhịp tim anh chầm chậm đập, yên lặng. Từng chút một, giọng nói trầm ấm của rót vào tai.
-Có phải có được những thứ quá dễ dàng, người ta sẽ không biết quý trọng?
Ran run rẩy, không thể nhận ra cảm xúc thật của bản thân. Nhưng rồi từ cô, hơi lạnh tản mác cùng chất giọng nhẹ như gió thoảng len lỏi qua hơi ấm của anh.
-Vậy anh sẽ quý trọng chứ?
Shinichi không nói nhưng siết chặt vòng ôm hơn tưởng chừng có thể một phút chạm nhẹ mà hơi ấm mỏng manh cũng không còn. Ran nhắm mắt, cho cô ích kỉ, cho cô ích kỉ, ích kỉ một chút thôi. Ran dựa vào anh, khẽ thì thầm.
-Tại sao lâu như vậy, tại sao.... giờ đã...
Rất nhỏ, Shinichi không thể nghe được. Sợ hãi? Hay cảm thấy quá dễ dàng nắm bắt? Shinichi không biết lặng lẽ im lặng. Cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy... anh yêu em...
![](https://img.wattpad.com/cover/76428976-288-k78954.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chập Choạng - Chênh Vênh - Vụn Vỡ
FanficĐây là một fic mình đọc của chị Ony trên kênh sinh viên. Mình đã xin phép và được sự đồng ý của chị mình mới dám viết lại fic của chị chỉ mọi người cùng đọc. Nghiêm cấm re - sport dưới một hình thức khi chưa có sự đồng ý của chị Ony nhà. Cuối cùng c...