“Này, các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đưa ta đến chỗ này...buông ra...đồ của ta đừng đụng vào...” Âm thanh ngày càng gần đến cửa phòng của Lưu Lăng. Cửa bỗng mở ra, một nam nhân bị đẩy vào. Lưu Lăng đang ra sức chiến đấu với đống đồ ăn trên bàn nên không bận quan tâm đến mọi việc xảy ra. Nam nhân bị đẩy vào phòng không biết làm gì, muốn đi ra ngoài cũng không được, muốn bước vào cũng không xong...nên đứng yên một chỗ. Một khắc...hai khắc...ba khắc trôi qua, đại tiểu thư vẫn đang cố gắng lập chiến công, vị nam nhân đứng đến mỏi cả chân, tay đưa lên bụng, miệng nuốt nước bọt, lóng ngóng hỏi.
“Tiểu cô nương.....” Giọng nói nhỏ nhẹ, thanh âm không quá cao, cũng chẳng quá trầm.
“Hửm?” Lưu Lăng lúc này mới chịu ngẩng đầu lên. Hai mắt mở to, miệng đang nhai thức ăn xém chút phun ra ngoài.
Nam nhân trước mặt tuy không có vẻ đẹp suất thần như Dương Hữu, không yêu mị như Đồng Vĩ nhưng lại có vài nét giống em trai cưng của cô, ôn nhu. Khuôn mặt có thể nói là tuấn tú, đôi mắt trong veo như thể mọi suy nghĩ đều được nói ra. Mũi thẳng, môi mỏng. Trang phục thượng phẩm cao cấp chứng tỏ người có tiền.
“Công tử, có chuyện gì?” Miệng dính đầy dầu mở, nở nụ cười thương mại.
“Ta đang rất đói...không biết...không biết...” Cố gắng nhưng chẳng nói ra được
“Thì ra muốn xin ăn, kì vậy? Ăn mặc đẹp như vậy lại...không phải số mình xui đến nỗi phải có người giành đồ ăn mới chịu?” Tay nắm chặt nhưng lại nói: “Công tử, nếu huynh không ngại có thể đến đây...” Lời nói chưa xong đã thấy nam nhân chạy như bay đến chỗ ngồi. Mông vừa đặt xuống như hổ đói lâu ngày, ăn ngấu nghiến, Lưu Lăng đơ mặt. Mắt chữ O miệng chữ A.
“Tiểu cô nương, cô thật là tốt...” Ra sức ăn.
“Tốt? Ai cho ngươi ăn đều là người tốt sao? Món đó ta còn chưa đụng ngươi đã ăn...ngươi ...thật ra mấy ngày ngươi chưa ăn?” Khí huyết dâng trào.
“Đúng vậy, nương tử của ta nói người đối xử tốt với ta đều là người tốt cả...thật ra đã hai ngày ta chưa ăn gì, bình thường ở nhà thì không có cớ sự này đâu.” Bất giác trầm mặt xuống, động tác dừng lại.
“Tại sao?” Tay chóng cằm hóng chuyện.
“Nương tử của ta nói suốt ngày ta chỉ ăn bám không giúp gì được nên đưa một kiện hàng để cho ta đi buôn bán nhưng chả có ai mua, người ta còn nói hàng của ta đều là hàng giả, còn muốn đoạt lấy...” nam nhân vừa nói xong, Lưu Lăng cảm thấy đồng cảm, quả thật số cô còn tốt hơn nhiều người khác.
“Vậy sao ngươi không đi về nhà?”
“Ta quên đường rồi.” Rầu rĩ nói.
“Đường về nhà mà cũng quên, ngươi là người như thế nào vậy?”
“Nương tử thường nói ta là một người rất tốt, rất lương thiện nên đã đưa ta tờ giấy này lúc ta ra ngoài.” Nở nụ cười khờ khạo, tay lấy ra một mảnh giấy đưa cho Lưu Lăng xem. Đại tiểu thư đọc xong như muốn té ghế, đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt, mở miệng hỏi.
![](https://img.wattpad.com/cover/145127853-288-k667654.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thúy Kiều Tái Xuất Gian Nan Truyện Full
HumorThúy Kiều, một cô gái hồng nhan bạc phận. Hãy nghĩ một khía cạnh khác nếu cô không còn là Thúy Kiều của ngày xưa mà là một Lưu Lăng ham mê tiền tài, háo mỹ sắc, tham vọng ngút trời xuyên về nhập vào thân xác Thúy Kiều thì sao???? Mọi thứ chỉ có tro...