Chương 7: Bênh Vực

2.6K 83 0
                                    

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Sáng sớm, Hàn thị liền mang Thẩm Vũ đến chỗ lão thái thái .

Ngày thường Thẩm Vũ thích nhất nói chuyện, giờ phút này lại gục đầu nhỏ xuống ,một bộ dạng thần sắc uể oải . Hôm qua bị phạt tội, nàng một buổi tối không được ngủ ngon, bây giờ sắc mặt đương nhiên là có chút không tốt lắm.

Ngay cả Hàn thị, tối hôm qua cũng vẫn luôn bồi ở bên người Thẩm Vũ , cả buổi tối cũng không thể nào chợp mắt.

Thẩm Vũ xưa nay vốn đẹp, hôm nay lại chỉ mặc một thân áo mỏng, trên đầu búi sơ hai búi tóc sạch sẽ nhanh nhẹn , ngay cả trâm cài so với ngày thường đều thiếu đi một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vì vậy quầng thâm bên dưới lại đặc biệt rõ ràng.

Vào Tồn Thiện cư, Thẩm Vũ phát giác hôm nay giống như náo nhiệt hơn rất nhiều. Không chỉ có mấy ca ca tỷ tỷ tam phòng, ngay cả nàng đại bá cùng tam thúc cũng có mặt. Thẩm Vũ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt trắng nõn của Thẩm Tường, liền nhớ tới sự tình tối hôm qua. Nàng trong lòng đương nhiên là tức giận cùng ủy khuất, nhưng nàng biết, nếu trước mặt mọi người lộ ra ngoài, chỉ sợ Thẩm Tường sẽ càng đắc ý.

Nhìn Thẩm Tường đêm qua còn một bộ dáng suy yếu vô lực, mà hôm nay cư nhiên vẫn đến chỗ lão thái thái thỉnh an, làm nàng có chút ngoài dự kiến.

Lão thái thái thương yêu Thẩm Vũ nhất, hôm nay thấy Thẩm Vũ vẫn không như thường ngày mang gương mặt đầy ý cười lui tới, mà chỉ cung cung kính kính gọi một tiếng: "Lão tổ tông."

Lão thái thái ngồi ở thượng vị, vội cười đối với Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, nói: "Tới đây, cháu gái ngoan, đến bên người tổ mẫu ."

Lão thái thái thích Thẩm Vũ, một màn này mọi người đương nhiên đã quen.

Nghe giọng của lão thái thái, Thẩm Vũ lông mi khẽ run, cong cong môi, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh lão thái thái . Lão thái thái nhìn bộ dáng của tiểu Thẩm Vũ, quy quy củ củ, không như ngày thường hoạt bát ngây thơ. Lão thái thái duỗi tay nắm tay nàng, nào biết mới vừa nắm lấy, lại thấy Thẩm Vũ thân mình run rẩy, đôi mắt chan chứa đầy nước. Lão thái thái cả kinh, lập tức hiểu được chuyện gì, vội cúi đầu xem lòng bàn tay Thẩm Vũ, vốn lòng bàn tay trắng nõn nay lại một mảnh đỏ bừng, còn sưng lên.

Lão thái thái lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây chính là cháu gái đặt trong tim mình, chính là được nuông chiều từ bé, khi nào chịu qua như thế? Lão thái thái trong lòng tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng, liền nghiêng đầu nhìn về phía Hàn thị, giáo huấn: "Ngươi là nương rốt cuộc đã làm như thế nào!"

Hàn thị vừa nghe, thân hình run lên, vội nói: "Hôm qua là A Miên không hiểu chuyện, cho nên con dâu mới trách phạt nàng."

Sự tình hôm qua, lão thái thái cũng là sáng nay vừa mới biết được.

Bà nhìn về phía Thẩm Tường, trong lúc nhất thời càng thêm buồn bực .

Bà tuy là già rồi, nhưng xem người vẫn luôn thông thấu, trong mấy người cháu gái, Nhàn tỷ nhi tri thư đạt lý, Diệu tỷ nhi tài hoa hơn người, nhưng cái thứ xuất Tường tỷ nhi này lại lòng dạ hẹp hòi, tâm địa gian giảo, còn A Miên, từ nhỏ đã thông tuệ đáng yêu,lúc mới sinh ra , bà một tay ôm nàng, tiểu cháu gái liền hướng về phía bà cười, một đôi mắt to đen có linh khí, bên miệng còn phun nước miếng, nhìn đến tâm bà đều mềm. Cho nên đối với đứa cháu gái này, bà luôn trìu mến hơn nữa.

[Edit] Sủng hậu dưỡng thành ký- Mạt trà khúc kỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ