Tiêu Tử Uyên vừa trở lại phòng ngủ là để sách xuống, vào tollet rửa bụi phấn dính trên tay rồi mở máy vi tính ra tìm kiếm.
Lâm Thần hấp tấp chạy từ ngoài vào phòng báo cáo: "Ôn Thiếu Khanh theo thầy giáo hướng dẫn xem người ta mở hộp sọ có lẽ không về. Kiều Dụ đi phòng tự học nhanh chóng hoàn thành bản vẽ, cũng không về đâu."
Tiêu Tử Uyên chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Lâm Thần dán mắt nhìn, tỏ vẻ không tin, "Đây không phải là chương trình mà cậu mấy năm trước nhàm chán viết ra sao? Lôi ra làm gì?"
Tiêu Tử Uyên cẩn thận xếp một khối gỗ chồng lên, nhưng cả tòa nhà ầm ầm đổ sụp xuống. Anh thở dài một hơi: "Bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị."
Lâm Thần vốn định đưa tay sờ trán Tiêu Tử Uyên. Đưa tay đến một nửa mới nhớ ra cậu ấy không thích người khác chạm vào người, nên thu tay về, "Lão đại, cậu ốm hả?"
Tiêu Tử Uyên liếc cậu ta một cái, tắt máy vi tính, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Lâm Thần nhún vai, nói với lại sau lưng anh: "Lão đại, cậu hôm nay thật kỳ lạ!"
Tiêu Tử Uyên đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lâm Thần ôm laptop ngồi trên giường cười đến vỗ ngực dậm chân. Thấy Tiêu Tử Uyên anh ta cười xấu xa. "Cậu hôm nay lại đại khai sát giới?"
Tiêu Tử Uyên lau tóc, giọng nói hơi mơ hồ: "Làm sao cậu biết?"
"Ha ha, diễn đàn trường học tối nay có một bài đăng rất hot nha! Bài đăng này bày tỏ vui buồn lẫn lộn." Nói xong kêu Tiêu Tử Uyên lại xem.
Tiêu Tử Uyên cầm lấy con chuột di vài cái rồi đóng lại. Lâm Thần kháng nghị: "Ơ, sao cậu lại đóng, rất cảm động! Tớ còn chưa xem xong!"
"Nhàm chán!" Tiêu Tử Uyên cầm quyển sách dựa vào bên giường bắt đầu đọc.
Lâm Thần len lén mở trang web ra tiếp tục xem.
Trong kí túc xá nữ.
"Mau tới xem, mau tới xem!" Tam Bảo ngồi ở trước máy vi tính hô hào: "Tin hot nha!"
Bốn cái đầu chen chúc trước màn hình máy vi tính đọc tiêu đề bài viết mới. "Sư huynh ngược em trăm ngàn lần, em vẫn xem sư huynh là mối tình đầu!"
Đăng bài viết là một cô gái, mấy chục bình luận trước đều kể chủ bài đăng khi mới nhập học không lâu vừa gặp đã yêu một vị sư huynh. Âm thầm theo đuổi, còn đăng lên mấy bức ảnh nam chính, rõ ràng là ảnh chụp trộm. Góc độ chụp và ánh sáng không tốt lắm, tuy hơi mờ nhưng có thể thấy rõ ràng nam nhân vật chính trên bức ảnh là ai.
Cuối cùng gần hết bài đăng có nhắc tới năm nay vất vả lắm mới đăng ký được môn mà vị sư huynh này giảng dạy, trong lòng ngập tràn vui mừng. Ai ngờ buổi thứ hai đi học sư huynh lại ra một đề kiểm tra, làm tan nát cõi lòng. Dù là vậy nhưng cô ấy vẫn bày tỏ tâm ý của mình. Sư huynh ngược em trăm ngàn lần, em vẫn xem sư huynh là mối tình đầu!
Có lẽ nhân vật nam chính là người khá xuất sắc, nên sau khi bài đó được đăng lên là mấy chục bình luận sôi nổi.
Nhoáng một cái đã đỏ cả diễn đàn.
Tùy Ức xem một lát, mới phát hiện ba người bên cạnh hình như không hiểu được trọng điểm của bài viết trên.
"Bức ảnh này chụp Tiêu sư huynh thật là đẹp trai!"
"Đúng vậy đúng vậy, bức ảnh này chụp khi nào? Năm nhất?"
"Nhìn đáng yêu quá!"
". . . . ."
"Azzi. . . . . ." Tùy Ức thở dài.
Sắc đẹp người đàn ông này quả nhiên đáng sợ.
Nào ngờ chẳng được bao lâu lại xảy ra một sự kiện tiếp. Không biết người nào đăng ảnh chuyện ban ngày Tiêu Tử Uyên cùng thủ trưởng quân khu gặp mặt, nói chuyện truyền ra.
Sinh viên mới trong trường đều hỏi thăm Tiêu Tử Uyên là đại thần phương nào? Đám sinh viên lão làng thì chịu trách nhiệm liệt kê những sự kiện tiêu biểu trong cuộc đời Tiêu Tử Uyên.
Có người biết chuyện còn nói Tiêu Tử Uyên sinh ra trong gia đình có gia thế hiển hách, nhìn cốt cách cao ngạo của anh ta là đã có thể đoán ra rồi. Còn nói hai câu: "Cậy tài khinh người, trời sinh lạnh nhạt."
Tùy Ức xem qua một chút. Tiêu Tử Uyên đúng là người có tính tình lạnh nhạt, nhưng tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện ra anh đối với người khác rất tốt, không hề cậy tài khinh người như lời người này nói.
Bài đăng này quả nhiên được nhiều người vây xem, mọi người đều xôn xao về Tiêu Tử Uyên.
Tùy Ức cười, không nhìn ra Tiêu Tử Uyên là nam sinh lạnh lùng, lạnh nhạt mà lại có duyên đến như vậy. Được lòng nhiều người quả nhiên là rất quan trọng.
Sau đó có một người ID lâu năm trong diễn đàn đứng ra nói. Một người xuất thân danh môn, gia giáo tốt, từ nhỏ lớn lên được nâng niu chăm sóc, nhiều người bợ đỡ. Thế nhưng vẫn tài hoa hơn người, anh tuấn phi phàm, kiêm tốn,lịch sự, anh ấy không đáng tự hào sao? Không đáng để kiêu ngạo sao?
Vừa nói mấy câu này ra, mọi người đều gật gù nói có lý.
Sau đó lại có người nhiều chuyện chê chủ bài đăng không biết tự lượng sức mình. Chàng trai mà ngay cả Dụ Thiên Hạ cũng không theo đuổi được cô ấy với tới được sao?
Trong chốc lát, mọi người lại bắt đầu có hứng thú với câu chuyện của Dụ Thiên Hạ và Tiêu Tử Uyên.
Tam Bảo tỏ vẻ hưng phấn: "Dụ sư tỷ không liên quan cũng bị kéo vào rồi!"
Tùy Ức cảm thấy khả năng đào bới tin tức của quần chúng quả là vô hạn.
Càng không ngờ tới, cô chỉ là sang phòng bên cạnh tìm bạn nói chuyên hai câu, lúc về tình hình lại biến chuyển khủng khiếp.
Ba người Hà Ca, Tam Bảo và Yêu Nữ ngồi trước máy vi tính cười bỉ ổi nhìn cô.
Tùy Ức hoảng sợ: "Các cậu làm sao thế?"
Tam Bảo vẫy tay gọi cô: "Cậu cũng bị kéo vào rồi!"
Tùy Ức bước đến nhìn, lập tức sửng sốt.
Một tên có ID là Vua Sự Thật đã đăng một tấm ảnh, trong ảnh Tiêu Tử Uyên đứng bên cạnh Tùy Ức. Không biết là vô tình hay cố ý, anh hơi nghiêng người, từ góc độ này nhìn sang giống như là đang ôm lấy Tùy Ức. Hai người dựa vào nhau, Tùy Ức hai má ửng hồng, gương mặt cong cong như đóa hoa đào. Mà càng hiếm là Tiêu Tử Uyên trên mặt cũng nở nụ cười ấm áp.
Tùy Ức cẩn thận nhớ lại, đó là bức ảnh chụp chung hồi họp hội học sinh năm ngoái. Lúc đó cô bị ép uống vài ngụm rượu, hơi say nên mới như thế kia. Tấm ảnh này cô cũng có, mà quan trọng là trong hình cũng có những người khác. Bây giờ những người khác bị cắt ra, đúng là mờ ám không thể nói rõ được.
Vị Vua Sự Thật này đăng lên mấy bức ảnh Tiêu Tử Tuyên và những người khác chụp ảnh chung, trong đó tất nhiên cũng có Dụ Thiên Hạ. Nhưng trên mặt đều là nụ cười lịch sự, khiến cho người khác cảm thấy hòa nhã nhưng lại xa ngàn dặm. Duy nhất chỉ có bức hình này là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Mọi người đều tò mò muốn biết cô gái này là ?
"A Ức. . . . ." Yêu Nữ nhẹ giọng gọi cô.
Tùy Ức nhíu mày: "À. . . . . . có vẻ như lúc ấy Tiêu sư huynh uống hơi nhiều, không kiểm soát được biểu cảm của mình."
Yêu Nữ lầm bẩm: "Tớ nhớ Tiêu sư huynh mỗi lần liên hoan đều uống nước trái cây mà."
Tùy Ức giơ tay đầu hàng. "Được rồi được rồi, tớ cũng không rõ chuyện này."
Lâm Thần ôm máy vi tính chạy đến trước mặt Tiêu Tử Uyên, chỉ vào ảnh hỏi: "Cậu là người trong cuộc, cậu có nên vì bản thân mà giải thích không?"
Lâm Thần nghĩ là Tiêu Tử Uyên căn bản lười quan tâm đến những thứ này, ai ngờ cậu ta chăm chú nhìn một lát, còn đánh giá: "Chụp rất được".
Lâm Thần thử hỏi thăm dò: "Vậy tớ đăng lên nha ?"
"Được." Tiêu Tử Uyên giở một trang sách thờ ơ trả lời.
Sau đó có một bình luận mới.
Nhân vật chính nói: "Tấm hình này chụp rất được."
Có lẽ là mọi người bị câu nói này dọa sợ. Thời gian sau đó không có một bình luận nào được đăng thêm. Một phút đồng hồ sau, bình luận lại rầm rộ lại.
A a a a, đại thần lên tiếng!
Oa oa oa oa, sao đại thần lại nói mấy câu này!
A a a a, đại thần đang thừa nhận sao?
Cũng không ít nam sinh đứng ra than thở. "Aizzz, lại một đóa hoa ngành y bị người của ngành khác cướp mất rồi."
Trên màn hình không ngừng tăng thêm những bình luận mới.
Tùy Ức mở máy vi tính của mình ra, nhìn chằm chằm vào câu nói trên màn hình mà ngẩn người đỏ mặt.
Nhân vật chính nói: "Tấm hình này chụp rất được."
Rất lâu sau mới tắt máy vi tính, nằm trên giường che chăn lăn lộn.
Dưới giường ba người hả hê với nổi đau của người khác.
"A Ức này, cậu đừng chối nữa!"
Hôm sau, quả nhiên có nhiều người chẳng quen biết lấy đủ mọi lý do đến để nhìn cô. Tùy Ức thở dài, cô cũng không bận tâm về điều này, mà lo lắng sau này gặp Tiêu Tử Uyên sẽ xấu hổ.Buổi sáng Yêu Nữ đi học, ba người hẹn Yêu Nữ học xong cùng nhau ăn cơm.
Vừa mới bước vào thấy Yêu Nữ ngồi trong góc vẫy tay gọi các cô lại.
Bên cạnh có một cô gái, Yêu Nữ vừa gọi vừa nháy mắt với bọn cô, ba người ngầm hiểu.
Tam Bảo nhìn một chút, rồi hỏi: "Ơ, bạn gái mới hả?"
Cô gái kia ngẩn người, nhìn Tam Bảo rồi lại nhìn Yêu Nữ.
Hà Ca huých cho Tam Bảo một cái. "Cậu nói gì vậy! Tại sao lại là bạn gái mới? Đây không phải là người lần trước sao? Mặc bộ đồ khác mà cậu cũng không nhận ra?"
Tùy Ức nhìn cô gái kia mặt từ hồng chuyển sang trắng, sắp hỏng đến nơi. Không khỏi an ủi: "Không phải lo lắng đâu, Yêu Nữ mặc dù giới tính hơi khác người, nhưng đối với bạn gái rất chân thành, sẽ không bỏ bạn đâu."
Đôi đũa trong tay cô gái kia nháy mắt rơi xuống.
Lúc đi lấy cơm, bốn người vây lại hỏi.
"Cô bé này là ai?"
"Là bạn học ở khoa kiến trúc của tớ. Tớ nói cho các cậu, cô gái này rất đáng ghét, suốt ngày sính ngoại, quyết tâm phải lấy bằng được người nước ngoài. Cả ngày đi khắp trường tìm người nước ngoài, tìm được liền dính lấy người ta. Hết tiết học đòi cùng tớ đi ăn cơm trưa, phiền chết đi được. Muốn từ chối cũng không được, nên phải đợi các cậu đến dạy dỗ."
Tùy Ức tỏ vẻ không đồng ý. "Chúng ta luôn phải đoàn kết, đối xử tốt với bạn bè."
Yêu Nữ ôm vai Tùy Ức cười gian trá: "A Ức, không cần khiêm tốn! Biết cậu hôm nay tâm tình không tốt, tính tình nóng hơn ngày thường."
Lấy xong trở lại bàn ăn, còn chưa ăn được vài miếng, cô gái kia quả nhiên bắt đầu nói chuyện.
"Tớ hôm nay đi trong sân trường vô tình gặp một anh chàng Châu Âu, cao lớn , khỏe mạnh, còn cười chào hỏi tớ...." Vẻ mặt ửng hồng khiến bốn người hết chỗ nói.
Yêu Nữ cười xấu xa nháy mắt với ba người.
Tùy Ức thở dài, vẻ đầy tiếc hận: "Có tốt đến mấy thì sao chứ? Bạn cũng không chứa nổi người ta."
Không chứa nổi anh ta. . . . . .
Không chứa nổi. . . . . .
Cô bạn sính ngoại ngạc nhiên, mấy người khác nghẹn cười yên lặng ăn cơm.
Tùy Ức lại nói thêm một câu: "Yêu Nữ cậu ở ngành y lăn lộn lâu như vậy, không nói cho bạn gái cậu biết không chứa nổi có hậu quả như thế nào sao? Chuyện của một minh tinh nổi tiếng với bóng gôn, bạn đừng đi theo vết xe đổ đấy."
Cô gái sính ngoại lấy cớ nhanh chóng rời đi, bốn người thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần.
Một lúc sau, Tam Bảo lật đống thức ăn trong mâm từ trên xuống dưới, tức giận gõ đũa xuống bàn. "Không phải tớ gọi ớt xanh xào thịt sao?! Thịt! Thịt đâu? Sao chỉ có ớt xanh!"
Yêu Nữ liếc nhìn cô, thong dong đáp lại: "Có lẽ là bỏ trốn cùng khay cà chua bên cạnh rồi."
Hà Ca nhìn cô: "Được rồi, hôm nay không ăn phải sâu trong ớt là cậu may mắn lắm rồi."
Tam Bảo càng tức giận, nuốt vội vài thìa cơm, kết quả lại bị nghẹn.
Tùy Ức đưa canh sang cho cô, an ủi: "Đừng nóng, cà chua với thịt lợn, chúng nó ở cùng một chỗ chắc chắn không hạnh phúc."
"Phụt!" Tam Bảo phun một ngụm canh.
Phía sau các cô lại vang lên một hồi tiếng cười.
Tùy Ức quay đầu lại thấy Dụ Thiên Hạ tươi cười, nhoẻn miệng cười: "Dụ sư tỷ".
Dụ Thiên Hạ là bạn cùng lớp với Tiêu Tử Uyên. Tuy là sinh viên nữ ngành kỹ thuật, nhưng lại rất thanh tú, làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát, là tấm gương cho các cô gái thời hiện đại. Tùy Ức vẫn nể phục các cô gái học ngành kỹ thuật. Hơn nữa tính cách Dụ Thiên Hạ rất tốt, mà quan hệ với các cô cũng không tồi.
"Bốn em lại bắt nạt bạn học rồi?"
"Đâu có, đâu có . . . . ."
Tam Bảo vung vẫy chiếc đũa. "Dụ sư tỷ ngồi xuống đây ăn cơm cùng bọn em."
"Không được rồi", Dụ Thiên Hạ cười, "Chị ăn xong rồi còn có việc phải đi."
"Dụ sư tỷ tạm biệt."
"Tạm biệt."
Yêu Nữ quay đầu ôm Tùy Ức, cười hỏi: "Này, A Ức, cậu nói xem Dụ sư tỷ có phải đã đọc bài đăng rồi không?"
Tùy Ức hơi sửng sốt, Yêu Nữ không nhắc cô cũng quên mất. Chỉ là vừa rồi Dụ Thiên Hạ không có vẻ gì là khác thường.
Cúi đầu im lặng ăn cơm. "Yêu Nữ, tớ hận cậu, tớ đang muốn quên sao cậu lại nói ra."Ba người còn lại cầm bát cười hì hì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố
RomanceQUAY LẠI MỈM CƯỜI, BẮT ĐẦU JQ Tác giả: Đông Bôn Tây Cố Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, cán bộ cao cấp, hài hước, nhẹ nhàng, sạch bong kin kít, HE Độ dài: 74 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit Nguồn: diendanlequydon.com