Cố Niệm ...
Phản ứng của người ngủ chính là phản ứng chân thật nhất . Hoá ra anh chưa từng quên cô ấy , hay là , người anh yêu chính là cô ấy .
Vì hận nên sinh ra yêu sao ?
Chu Hảo Hảo giật mình , máu trong người ngay lúc này như đóng băng lại . Cô ta âm thầm cắn môi , rốt cuộc nhắm mắt lại , cô ta không thể chấp nhận , cũng sẽ không chấp nhận . Nếu như con đường phía trước là một mảnh đen tối , cô ta nguyện ý sa vào .
" Hoài Thừa ..." Chu Hảo Hảo không ngừng gọi tên anh .
Cô yêu người đàn ông này , yêu sâu đậm . Vì anh , cô sẵn lòng bỏ đi tự trọng của bản thân .
Hơi thở không ổn định , triền miên động lòng người .
Tống Hoài Thừa từ từ mở mắt ra , mọi thứ trở nên rõ ràng , hơi thở của anh từng chút lạnh xuống : " Hảo Hảo ." Không còn chút ôn nhu nào .
Áo ngủ của cô ta buông xoã , lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn .
Chu Hào Hảo bình tĩnh nhìn anh : " Là em ." Cô ta tháy tròng mắt anh loé lên tia mất mát rồi biến mất , ngực đau như bị ai đó bóp thật mạnh .
Tống Hoài Thừa chuyển động người .
Chu Hảo Hảo thuận thế ngồi vào một bên , cô rũ mi mắt xuống không nhìn anh .
Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà áp lực .
" Khuya lắm rồi , nghỉ ngơi sớm một chút ." Tống Hoài Thừa nói .
Chu Hảo Hảo nhếch miệng : " Hoài Thừa , lúc nào rảnh chúng ta đi xem Phán Phán đi ."
Đôi mắt Tống Hoài Thừa trầm xuống .
" Sau này con bé sẽ luôn sống cùng anh ." Chu Hảo Hảo ôn nhu nói : " Con của đồng nghiệp em học vẽ ở chổ Cố Niệm , nghe nói Cố Niệm đã chấp nhận nhẫn cầu hôn của bác sĩ Lục rồi , Cố Niệm và anh ta kết hôn , lẽ nào còn muốn con bé sống cùng họ ?"
Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Hảo Hảo , em không cần cố ý nói với anh chuyện này ."
" Em không có ." Chu Hảo Hảo hít một hơi : " Em ..."
" Được rồi , nghỉ ngơi sớm một chút . Không phải ngày mai em quay ngoại cảnh sao ?"
Chu Hảo Hảo cắn chặt môi , đứng dậy chậm rãi đi ra cửa , đưa lưng về phía anh , thân ảnh gầy chiếu trên mặt đất lưu lại bóng lưng hiu quạnh : " Hoài Thừa , em biết có nhiều chuyện không thể trở lại được nữa ."
Tống Hoài Thừa không đáp lại .
Cố Niệm đồng ý theo Lục Diệp Thanh đến buổi dạ tiệc , nhưng vẫn phiền não nên mặc đồ gì . Quần áo của cô không thích hợp đến các buổi dạ tiệc . Tuy rằng Lục Diệp Thanh nói không cần mặc quần áo trang trọng , nhưng cô không muốn anh mất mặt .
Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thừa dịp nghỉ trưa đi đến cửa hàng mua một chiếc váy 299 tệ , lại còn tốn 99 tệ mua đôi giày da . Giá cả không cao nhưng đối với cô mà nói cũng là một khoản chi lớn .
Phương Hủ Hủ thấy cô mua nhiều đồ về , cười đến cong cả thắt lưng : " Cố Niệm , nhìn giống như học sinh vậy ."
Cố Niệm bĩu môi : " Nào có ."
Phương Hủ Hủ lắc đầu , nghĩ lại thấy Cố Niệm thật liều . Mấy năm nay cô hầu như không mua cho bản thân cái gì , cho dù giá bán cũng có . Chắc chắn cô không muốn Lục Diệp Thanh đưa tiền cho mình .
" Được rồi , tiền trong thet này , là tiền bán tranh , năm chữ số đó ." Phương Hủ Hủ dựng ngón tay lên .
Cố Niệm trừng mắt , có chút không dám tin : " Nhiều như vậy sao ?"
Phương Hủ Hủ cười : " Tác phẩm của học trò Lương Cảnh Thâm , cậu nghĩ giá bán sẽ thấp sao ?"
" Biết người mua không ?"
" Bạn của mình chưa nói . Còn nữa , hai ngày trước mình đã mang bức ' Thính' đi dự thi rồi ."
Cố Niệm sửng sốt : " Bức đó thích hợp sao ?"
Phương Hủ Hủ vỗ vay cô : " Mình cho thầy Lương xem rồi , thấy nói bức đó rất tốt . Tuy rằng không giống phong cách trước đây của cậu , thế nhưng rất cảm động lòng người . Giải nhất được 50 vạn tiền thưởng đó ."
Cố Niệm buồn buồn nói : " Thấy Lương không nói gì mình chứ ?"
" Đương nhiên . Thấy nói tình yêu chỉ làm cho con người biến thành kẻ ngu si , cậu lại chứng minh được điều đó ."
Cố Niệm lộ vẻ mặt bất đắc dĩ : " Thầy chắc thất vọng về mình lắm , mình cũng không còn mặt mũi nào để nhìn thầy ."
" Thầy mong cậu sớm hồi phục , trở lại bên cạnh thầy ."
" Mình không được , ngược lại Phán Phán có thể ."
Phương Hủ Hủ cười .
Đến buổi dạ tiệc , Lục Diệp Thanh đón xe qua phòng tranh đón cô . Hôm nay Cố Niệm cố ý chải kiểu tóc mới làm lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp . Kiểu dáng chiếc váy rất đơn giản , lớp vải lót màu xanh lam càng tôn lên làn da trắng nõn , làm cho người khác không thể rời mắt .
Khuôn mặt Lục Diệp Thanh tràn đầy nhu tình : " Đi thôi ."
Cố Niệm có chút không thích ứng , đã nhiều năm rồi cô không mặc như vậy .
Bản thân như vậy có chút không quen , dọc đường đi có chút mất tự nhiên .
Lúc xuống xe Lục Diệp Thanh nắm lấy tay cô : " Ngày hôm nay em rất đẹp , anh nghĩ đêm nay là đêm đẹp nhất ."
Sự căng thẳng của Cố Niệm biến mất .
Chủ nhân buổi dạ tiệc là bác sĩ ở bệnh viện Lục Diệp Thanh , ở thành phố D có chút danh tiếng cho nên người tới dự tiệc hôm nay cũng có chút danh thế .
Lúc Lục Diệp Thanh nắm tay Cố Niệm đi vào , rất nhanh thu hút được sự chú ý của đồng nghiệp . Anh đưa cô đến chào hỏi chủ nhân bửa tiệc .
" Tiểu Lục tới rồi ."
" Thầy Hứa , sinh nhật vui vẻ ." Anh đưa món quà .
" Cậu đến là tốt rồi , vị này là ?"
" Bạn gái tôi , Cố Niệm ."
BẠN ĐANG ĐỌC
CHẤP NIỆM - DẠ MAN
RomanceTác giả: Dạ Man Ngày cô quyết định sẽ ly hôn mới phát hiện ra rằng tất cả đều không khó như cô vẫn nghĩ. Chẳng qua lúc đó, cô còn ngốc nghếch hỏi anh: "Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thích em?"