Ngày hôm sau, từ rất sớm ta đã bị Tế Tế kéo dậy, ý thức mơ hồ tùy ý để nàng thay ta chuẩn bị. Tế Tế dở khóc dở cười nói với ta: "Công chúa, hôm nay người không thể mơ mơ màng màng như vậy, như thế này làm sao xuất cung đi dạo được."
Ta hơi hơi lên tinh thần,"A?"
Tế Tế cẩn thận búi tóc cho ta, "Năm vừa rồi người không theo hoàng thượng ra ngoài đi dạo cũng được, nhưng năm nay không thể như vậy. Công chúa năm nay đã mười lăm tuổi, tháng sau đại lễ tuyển chồng của người cùng tứ công chúa sẽ được cử hành, đêm nay vừa vặn có thể cùng các công tử làm quen a." Nàng đột nhiên cười cười, trong mắt mang theo bỡn cợt, "Nhưng mà có làm quen hay không cũng chẳng khác là bao."
Ta xoa xoa mắt, ý thức thoáng thanh tỉnh chút. Tế Tế không nói ta liền quên mất, năm nay ta đã mười lăm tuổi, mà nữ tử trong Vân Di quốc mười lăm tuổi là tuổi cập kê.
"Công chúa, không phải ta nói người, người nhìn mình một cái mà xem, rõ ràng cùng tuổi với tứ công chúa, nhưng sao người lại trẻ con như vậy?" Tế Tế cau mày có chút buồn rầu, "Đều do ngày thường nô tỳ quen búi cho người hai búi tóc này, ừ, hôm nay không thể như vậy."
"Tế Tế, rất phiền." Ta kéo tóc nói.
Lần này Tế Tế không chịu dưới trướng của ta, giữ chặt vai ta liền bắt đầu động thủ, "Cho dù phiền công chúa cũng phải chịu đựng, phải để cho mọi người trong cung biết, công chúa nhà ta cũng là một mỹ nhân."
Ta dưới đáy lòng hít sâu một hơi, ai~, lòng dạ ganh tỵ của nữ nhân, thật sự là phiền toái.
Ta khép mắt bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu óc cuồn cuộn hỗn độn lược qua rất nhiều thứ, nhưng lại không thể nhớ rõ ràng cái gì. Cho đến khi Tế Tế tán thưởng một tiếng đem ta kéo về thực tế.
"Công chúa, người nhìn xem, người thật đúng là tiểu mỹ nhân." Tế Tế đắc ý dào dạt nói: "Nô tỳ đã nói công chúa không thể kém hơn tứ công chúa mà."
"Công chúa, bây giờ nhanh thay quần áo này đi." bây giờ Tế Tế đang trong trạng thái muốn ngừng mà không được.
Ta ngáp một cái thuận theo, nhìn vẻ tươi cười kia trên mặt Tế Tế càng lúc càng lớn, cuối cùng có chút vui mừng cảm thán.
Tế Tế nhẹ nhàng giữ chặt tay ta, rũ con ngươi nói: "Công chúa, thật sự trưởng thành rồi."
Ta ngẩng đầu, sau đó ngốc ra.
Trong gương nhỏ là một nữ tử yêu kiều quần áo làm bằng vải tơ mỏng màu xanh nước biển váy dài mềm nhẹ phiêu dật, làm cho nàng thêm vài phần nhu nhược thanh lệ. Trên đầu, hai búi tóc thường ngày nay được thả ra buông một nửa xuống phía sau, phần trên dùng một cây ngân trâm nhỏ tinh xảo cẩn thận búi lên, một ít tóc còn lại mềm mại xõa ở trước ngực, so với hình ảnh "đầu nha hoàn" bình thường không biết thục nữ biết bao nhiêu lần. Nàng rũ mắt, con ngươi tràn ngập sương mùa, trên trán có hoa mai tinh xảo làm đẹp, vụn nhỏ tóc mái rơi xuống như ẩn như hiện. Khuôn mặt kia còn mang theo nét trẻ con hai phúng phính thản nhiên ửng đỏ, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở, giống như đang cười.
Nhìn vào, tư thái ngượng ngùng của cô gái như ẩn như hiện.
Ta hơi hơi nghiêng đầu, cô gái thanh lệ trong gương kia cũng liền theo ta nghiêng đầu. Ta chớp chớp mắt, người nọ trong gương cũng cùng bắt chước ta chớp chớp mắt. Ta mỉm cười, trên đời này quả nhiên không có nữ nhân xấu.
Ban ngày đi dạo gió êm sóng lặng trôi qua, hoàng tỷ sau khi đi dạo về liền vội vã chạy lại bên người ta khen ta hôm nay ăn mặc thoát tục, nói buổi tối sẽ hấp dẫn không ít công tử đâu a. Ta nghe cảm thấy buồn cười, cho rằng như thế thì đã sao, tướng mạo đẹp thì như thế nào, nam tử nếu chỉ yêu cái vẻ ngoài thối tha kia, vậy không bằng không thương.
Màn đêm rất nhanh liền buông xuống, xung quanh cung giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Ta cùng vài hoàng tỷ khác đi vào cùng nhau ngồi, im lặng nhìn thịnh yến bắt đầu.
Thọ yến cử hành ở trong cung "Tụy Trân điện", phụ hoàng ngồi trên long ỷ* ở chính giữa, phi tử công chúa nữ quyến còn lại là theo thứ tự ngồi ở phía sau phụ hoàng. Phía trước, góc bên trái là trọng thần trong triều cùng con cháu hoàng cung, bên phải còn lại là người ngoài - sứ giả cùng các quý tộc quyền thế ở Vân Di quốc.
(*ghế rồng)
Trong điện, mọi người hướng phụ hoàng chúc thọ, vẻ mặt phụ hoàng tươi cười, khách sáo nói một lần lại một lần, người phía dưới cũng vểnh tai nghe một lần lại một lần, trong điện một mảnh mừng rỡ hoà thuận vui vẻ.
"Hoàng thượng." Một sứ giả đến từ tiểu phiên bang đứng dậy, cung kính nói: "Lần này thần tiến đến mang theo chút lễ mọn, mong hoàng thượng vui lòng nhận cho." Rồi sau đó vỗ tay ý bảo tùy tùng phía sau dâng lễ vật lên, nói: "Thần mang đến là một đôi ngọc thọ Nam Hải trăm năm, mười gốc cây nhân sâm ngàn năm đông trúc, mười gốc tuyết sơn Linh Chi, cộng thêm năm viên tây hải dạ minh châu. Chúc hoàng thượng thọ sánh Nam Sơn, phúc như đông hải!"
Phụ hoàng cười nói:"Đa tạ Tây Khâu sứ giả."
Có Tây Khâu sứ giả đi đầu, các sứ giả khác cũng theo tinh thần hăng hái xuất ra những thứ mình mang theo, trừ Vân Chiến và Vân Trạch.
Hai gã sứ giả Vân Chiến sắc mặt như trước lạnh nhạt, bất vi sở động, làm như thờ ơ hay là, rất tự tin. Mà lần này, lão giả sứ giả Vân Trạch phái tới chỉ đạm cười nhìn hết thảy, trong mắt ý vị thâm trường.
Ta ở phía sau lẳng lặng quan sát, Vũ Văn Duệ lúc này không khác bình thường là mấy, lạnh nhạt cầm ly rượu ứng phó người bên cạnh đáp lời. Vũ Văn Tu chỉ cười yêu nghiệt, thỉnh thoảng cùng bọn nữ tử quý tộc đối diện trao đổi tầm mắt. Mà bên phải hắn, Mạnh Thiểu Giác cũng chỉ chậm rãi uống ly rượu, giống như các quý tộc khác.
Lúc này, khi sứ thần các bang đều đã đưa xong lễ vật, sứ thần Vân Chiến mới chậm rãi đứng lên đi tới giữa điện, nhìn phụ hoàng nói: "Vân Di thánh thượng, hoàng thượng của thần lần này phái thần đến chúc thọ, chỉ chuẩn bị một lễ vật."
Lời này nói xong trong điện lập tức liền ồn ào một mảnh, mấy sứ thần bang khác đều lộ ra thái độ kinh ngạc, thỉnh thoảng cất giấu hèn mọn. Sứ thần Vân Chiến chỉ bất vi sở động, sau đó cười nói: "Hoàng thượng của thần dâng lên 'Vân cổ'."
Trong điện lập tức yên lặng.
Ta kìm lòng không được nắm chặt hai tay, vân cổ, hắn nói vân cổ?
"Vân cổ này chính là thiên hạ chí độc, cũng là thiên hạ chí bảo." Sứ thần Vân Chiến chậm rãi nói: "Cổ này là độc trong chí độc nhưng cũng có thể giải thiên hạ trăm cổ. Hoàng thượng của thần khi còn bé tình cờ gặp được, chăm nuôi đến nay đã hơn mười năm. Không biết phần thọ lễ này, Vân Di thánh thượng có vừa lòng?"

BẠN ĐANG ĐỌC
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Hài hướcTác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Xuyên Không, HE Nguồn: Diễn Đàn Lê Qúy Đôn Trạng thái: Full Văn án: Thật sự thì thân phận của ta là công chúa, nhưng lại là một cô công chúa ngốc. Sinh ra ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bì...