Lời nói của thiếu gia mang theo mờ ám khiến ai nghe thấy cũng đều không nhịn được đỏ mặt tía tai, nhưng ban đầu ta đã nói thế nào? Ta nói tính tình của ta rất đạm, không thích so đo với người khác.
...... Cũng không phải giống vậy.
Động tác của ta vẫn nhẹ nhàng giúp thiếu gia cài lại nút thắt trên cổ áo, không nhìn vẻ mặt tươi cười tuấn mỹ mang theo trêu chọc của hắn, chậm rãi nói:"Thiếu gia."
Thiếu gia hơi hơi nhíu mày,"Hả?"
Ta tiếp tục chậm chạp,"A Lam là nha hoàn của thiếu gia."
Thiếu gia thấy thú vị,"Ừ."
Ta dại ra nói rõ,"A Lam không phải heo."
"A?" ngón tay thon dài của thiếu gia sờ sờ cằm,"Nhưng mà...... Thiếu gia ta vẫn cảm thấy ngươi là heo."
...... Ngươi mới là heo, ngươi là con heo đa tài đa nghệ trong câu "Lời nam nhân mà tin được, heo nái cũng biết trèo cây" kia á.
"Thiếu gia."
"Hả?"
"A Lam là nha hoàn của thiếu gia."
"Ừ."
"A Lam không phải heo."
Thiếu gia,"......"
Ta không xoắn không sợ vòng vèo, ta cái gì cũng thiếu, nhưng kiên nhẫn thì không.
Trong phòng, ta cùng thiếu gia mắt ngốc mắt nhìn mắt phượng, cánh cửa không yên kia lại vang lên."Thiếu gia, đã tỉnh rồi?"
Chậc chậc, giọng nói thanh thúy dễ nghe như vậy, không phải đồng chí Tam Nhi thì là ai.
Thiếu gia rất đại gia ngồi xuống bàn bên cạnh, ta rất nô tỳ đi vắt cho hắn một cái khăn ướt.
"Vào đi." Hắn nhã nhặn rửa mặt lau tay, động tác tao nhã mê người.
Ta thật muốn học theo Garfield* duỗi móng vuốt cào tường, mẹ hắn, thiếu gia ngay cả rửa mặt cũng đi theo con đường thần tượng!
*Con mèo hoạt hình trong phim Garfield gets a life.
Tam Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tầm mắt dừng lại trên người ta vài giây ngay lập tức dời đi, hai tay nàng cầm một cái khay tiến đến gần thiếu gia, lộ ra vẻ đáng yêu nói:"Thiếu gia, buổi sáng tốt lành."
Mặt ta không chút thay đổi, bây giờ rõ ràng phải là buổi trưa tốt lành mới đúng.
Thiếu gia ngược lại rất hưởng thụ, đôi mắt phượng hiện lên ý cười,"Tam Nhi sáng sớm lại đây có chuyện gì?"
Ta cảm thấy dạ dày mình co rút. Sáng sớm, hắn nói sáng sớm.
Tam Nhi mỉm cười ngọt ngào, mang cái khay cầm trong tay để lên bàn,"Sáng nay tiểu thư cố ý làm bánh phù dung mà thiếu gia thích ăn, nô tỳ thừa dịp còn nóng đưa tới."
Thiếu gia cong lên đôi môi mỏng,"Rất đúng lúc, sáng nay ta còn chưa dùng bữa."
Tam Nhi cười khẽ chớp chớp mắt to nói:"Thiếu gia nếm thử xem hương vị thế nào."
Ta nhìn nhìn bánh phù dung trên bàn lại nhìn nhìn hai người bọn họ, trong lòng nghĩ, buổi tối hai người các ngươi cứ làm chút đồ ngọt mang lại đây, cùng với sự ngọt ngào phát ngấy của hai người liền như vậy liền đi ra toàn bộ.
Thiếu gia súc súc miệng, vừa chuẩn bị cầm khối điểm tâm lên thì bị người khác chen vào.
"Thiếu gia." Cạnh cửa xuất hiện một cô gái áo tím nhẹ nhàng kêu lên.
Thiếu gia lập tức quên ngay động tác ban đầu, nhìn nàng cười,"Tử Lăng? Không phải trong người nàng không thoải mái sao, sao bây giờ lại đến đây?."
Ta đánh giá Tử Lăng yếu đuối đứng ở chỗ kia, cũng không bỏ qua ánh mắt chợt lóe tinh quang của nàng khi nhìn thấy Tam Nhi.
Tử Lăng chân thành đi tới, làn váy tím hơi hơi lay động,"Làm thiếu gia lo lắng, chính là sáng nay thức dậy đầu óc có chút choáng váng thôi. Nô tỳ biết buổi sáng thiếu gia có thói quen ăn bánh trúc diệp do nô tỳ làm, nên vội vàng đứng lên làm."
Nàng liếc mắt nhìn bánh phù dung còn nguyên trên bàn, nhẹ nhàng cười nói nói:"Hy vọng còn kịp."
Mặt Tam Nhi từ lúc Tử Lăng tiến vào đến giờ lạnh đi không ít, nghe nói thế mày liễu khẽ nhíu, rõ ràng là không vui.
Ta ngửi thấy mùi ngon. Nha đầu Tam Nhi kia được đó, biết lộ ra vẻ buồn bực để tranh thủ đồng tình của người khác. Nét mặt Tử Lăng rõ ràng là đắc ý, quá mức trắng trợn, Tam Nhi bây giờ là khách, nàng nên nhường nhịn, nhưng nàng chỉ lo ra oai phủ đầu.
Ta lại nhìn nhìn thiếu gia, khóe miệng hắn vẫn cười cười dáng vẻ nhàn nhã thong dong, ta nghĩ nam nhân này thật sự là một chủ nhân lắm tai tiếng thị phi a.
Kia hai cái, một đôi mắt đẹp dịu dàng xấu hổ, một đôi con ngươi đen láy chờ mong, mà thiếu gia đang bị nhìn chằm chằm lại đột nhiên nghiêng khuôn mặt tuấn tú dịu dàng dị thường hỏi ta,"A Lam, sáng nay ngươi muốn ăn của người nào?"
Bốn ánh mắt lạnh lùng lập tức liền quét qua mặt ta. Ta đã là nha hoàn còn phải làm bia đỡ đạn, thật chẳng dễ dàng chút nào.
Ta vừa định mở miệng thì giọng nói của Oánh Lộ liền vang lên, thân ảnh cũng lập tức xuất hiện ở trong phòng. Nàng kích động cầm lấy tay ta kéo chạy ra ngoài,"Ca ca! Cho muội mượn A Lam một chút!"
Thiếu gia trầm thấp cười,"Vậy muội nhớ trả lại cho ta a."
"Được!" Oánh Lộ vui vẻ trả lời.
Ách, chẳng lẽ đây chính là "Có vay có trả, mượn lại không khó" mà người ta vẫn thường nói?
Oánh Lộ kích động kéo ta đến phòng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vốn đang nằm vùi trong đệm chăn hương vị ngọt ngào ngủ say. Vậy mà Oánh Lộ cũng không thèm để ý tay ngọc liền vươn ra đem nó ném vào trong lòng ta. Nàng nhìn ta nhe răng cười,"A Lam, đi!" Nói xong không đợi ta trả lời liền xoay người tao nhã rời đi.
Tay ta nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Hắc Trư,"Đi đâu hả? Để làm gì?"
Tiểu Hắc chớp chớp đôi mắt đen mông lung, có chút tủi thân, giống như đang nói: Đi đâu? Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được a!
Ta vui vẻ nhéo lỗ tai nó sung sướng đi về phía trước, mặc kệ nàng muốn đi đâu, lời nói của chủ tử là thánh chỉ, ta phải phục tùng tuyệt đối vô điều kiện.
Đại khái một khắc chung, tương đương khoảng 15 phút nếu tính theo thời gian ở hiện đại, ta ôm Tiểu Hắc ngồi trên ghế đá nhỏ, một giây đầu nhìn hoa cỏ quý giá không xa đằng trước, giây sau đó nhìn cái chậu gỗ nhỏ dưới chân, sửng sốt.
Ta xem xét không biết nên nói thế nào mới thật ngốc, vì thế thật mê mang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Oánh Lộ,"Ách...... Tiểu thư?"
Oánh Lộ xăn xăn vạt áo để lộ ra cánh tay trắng nõn, thái độ không hề khó chịu,"Hả? sao vậy."
"Cái kia, tiểu thư đây là muốn làm gì?" Ta thật sự rất mê mang rất mê mang nói.
Oánh Lộ trả lời như đúng rồi,"Tắm rửa."
"...... Ai tắm rửa?"
"Đương nhiên là nó." Oánh Lộ chỉ chỉ Tiểu Hắc trong lòng ta,"Không phải nó chẳng lẽ là ngươi."
Ta u buồn nhìn nàng,"Tiểu thư làm ta sợ muốn chết, ta tưởng người......"
Oánh Lộ nghe vậy nuốt nước miếng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, quát lớn,"Nha đầu hỗn láo, còn không mau đem Tiểu Hắc bỏ xuống."
Ta chậm chạp vuốt vuốt Tiểu Hắc một cái lại cẩn thận giơ nó lên nhìn nhìn, nghiêng đầu thật nghiêm túc nói:"Tiểu thư."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
HumorTác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Xuyên Không, HE Nguồn: Diễn Đàn Lê Qúy Đôn Trạng thái: Full Văn án: Thật sự thì thân phận của ta là công chúa, nhưng lại là một cô công chúa ngốc. Sinh ra ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bì...