Sau khi ta nhìn mĩ công tử áo đỏ kia nói ra câu "GAY, bỏ tay ngươi ra", mĩ công tử kia liền lâm vào trạng thái thất thần cứng ngắc cùng không dám tin. Vì thế ta cũng lưu loát kéo Bạch Vi bước đi, hoàn toàn không để ý hay áy náy gì với hắn.
Được rồi, ta thừa nhận, ta là người bụng dạ không được tốt, biết rõ chỗ đau của người ta ở đâu còn thích cố tình giẫm lên chà chà vài cái. Cái loại cảm giác này có thể dùng một từ "Thích" để hình dung sao? Không, phải dùng hai từ là -- thực thích.
Bạch Vi đối với hành vi của ta tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ta cũng không giải thích nhiều, chỉ lầm bầm lầu bầu nói câu, "Ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng mất hồn, bộ dạng nam tử này không phải là quá đẹp đi?" Bạch Vi nghe vậy lập tức trầm mặc, trong mắt có tia xấu hổ chợt lóe qua.
Ta dưới đáy lòng thở dài, xem cô nương này ngại ngùng đơn thuần, nhìn thấy nam tử tuyệt mỹ còn có thể đỏ mặt thất hồn như vậy, rất bình thường. Không giống cái đồ ngoại tộc ta đây, rõ ràng thân thể mới mười lăm tuổi nhưng lại giống như bà già tám mươi, mặt đỏ tim đập không có nửa phần quan hệ với ta.
( Đương nhiên, tỷ chưa đến 80 nhưng cũng được nửa phần 80 rồi =.=|||)
Trời cao a, này cuối cùng là ai tạo nghiệt đây
Sau khi từ "Phi Phượng" trở về, ta cùng Bạch Vi liền an phận ở tại khách sạn, đợi đến tối thì Bạch Kiếm Phi vẻ mặt sầu lo trở về cùng Vũ Văn Duệ. Chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi tự trở về phòng ngủ, tất cả đều bình thường như vậy.
Ngày hôm sau Bạch Kiếm Phi như trước ra ngoài tìm danh y, Vũ Văn Duệ nói là phải đi làm việc, ta cùng Bạch Vi lại đi dạo phố.
Ngọc các, Bạch Vi cầm cây trâm ngọc trong tay nhíu mày hỏi ta, "A Lam, cô nói cây trâm này tỷ tỷ ta mang được không?"
Ta gật đầu, "Đẹp". Cây trâm ngọc kia toàn thân xanh biếc, thân ngọc trơn bóng không có chút tạp chất, phần đuôi điêu khắc thành một bông hoa phù dung, quả thật không sai.
Bạch Vi sâu xa thở dài, "Nhưng những thứ tỷ tỷ thích thật sự là quá ít...... Có lẽ căn bản là không có." Nàng rũ mắt, "Hôm qua ca ca bọn họ vẫn không tìm được Liêu Tuyển thần y......"
Ta cân nhắc ta nên an ủi nàng một chút, vì thế vỗ vỗ bả vai nàng, nói một câu an ủi vô cùng thông thường, "Người hiền có trời phù hộ."
Bạch Vi ngược lại cười ra tiếng, bỡn cợt nhìn ta nói: "Lời an ủi từ trong miệng cô nói ra thật là có chút quái dị."
Ta im lặng, chẳng lẽ lời ta nói ra lại chua ngoa như thế?
Đất rộng a, đây đến tột cùng là quả bảo của ai.
Bạch Vi vẫn mua cây trâm kia, theo lời của nàng mà nói thì mặc kệ Bạch Sắc có thích hay không, kia cũng là một phần tâm ý của nàng. Nhưng theo lời ta nói thì, nếu Bạch Sắc không thích vậy cứ để chính mình mang, không phải cũng tốt lắm sao.
Nhìn xem, ta quả nhiên là một người ích kỷ.
Rời ngọc các, ta cùng Bạch Vi đi trên đường cái. Hôm nay ta và Bạch Vi đều là một thân quần áo nữ tử. Bạch Vi thanh lệ thoát tục, phối hợp với một thân khí chất yểu điệu có thể nói là làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, đi trên đường không biết đã làm cho bao nhiêu người quay đầu lại nhìn. Đương nhiên, ta chỉ là một khóm cỏ nhỏ làm nền, ta u buồn xoa xoa thái dương. Ngươi hỏi vì sao ta lại u buồn? ngươi nói vì sao ta đang u buồn như vậy lại còn có chút hưng phấn?
Gì? Ngươi hỏi vì sao ta hưng phấn? Ta nói cho ngươi biết vì sao, đó không phải là vì nam nhân xấu xí mặc cẩm y dẫn theo một đám tay chân đi theo phía sau cản đường ta và Bạch Vi sao.
Ta hận không thể vỗ tay hoan nghênh hô to, đi qua đi ngang qua rất ít cô gái bị đùa giỡn, cảnh tượng máu chó như vậy sao cứ để ta đụng phải, ta con mẹ nó thật sự là rất u buồn nha!
Nói tiếp, xấu nam mặc cẩm y mang theo đám tay chân kia không biết từ phương nào vọt ra, đột nhiên chặn đường chúng ta thì không nói rồi, còn ra vẻ phong lưu hất hất tóc mái của mình, xòe cây quạt ra vẻ nhã nhặn nói: "Cô nương khoan đã, ta có chút chuyện muốn nói với cô nương."
Bạch Vi ngây người sau đó liền lạnh mặt, khách khí nói: "Vị công tử này là......?"
"Ha ha, cô nương hỏi ta là ai?" Xấu nam mặc cẩm y phất phất cây quạt, tóc mái bay lên rất mất hồn, "Tại hạ là con của tri phủ thành Thiên Âm, Lưu Cao Dương."
"Thì ra là Lưu công tử." Bạch Vi cười nhạt, "Không biết Lưu công tử có gì muốn nói với ta?"
Lưu Cao Dương lộ ra hàm răng so le không đồng đều, híp đôi mắt đục ngầu nói: "Cô nương, hôm qua cô nương giả nam trang tới 'Phi Phượng', khi đó ta cũng ở đó, ta đối với cô nương có thể nói là ấn tượng khắc sâu......"
Bạch Vi không đổi sắc, "Công tử chê cười."
"Không ngờ hôm nay gặp được cô nương ở nơi này, thật sự là duyên phận a duyên phận!" Lưu Cao Dương cười phải nói là vui vẻ, "Một khi đã vậy, cô nương có muốn cùng ta đến quán trà ngồi một chút?"
Dứt lời tay hắn chỉ chỉ quán trà sa hoa ven đường, mà lầu hai nơi hắn chỉ vừa hay có một nam tử trong trẻo mặc quần áo màu bạc cùng mỹ nam tử mặc quần áo đen.
Ta híp mắt, Vũ Văn Duệ và Gay, bọn họ cùng nhau uống trà?
"Đa tạ ý tốt của công tử, chẳng qua hôm nay ta có chút việc gấp muốn làm, thật là có lỗi." Bạch Vi xin lỗi cười từ chối.
Lưu Cao Dương cười nịnh nói: "Không biết cô nương có việc gì gấp? Đối với thành Thiên Ân này ta quả thật rất quen thuộc, có thể giúp đỡ cô nương việc gì chăng."
"Việc nhà mà thôi, làm sao có thể làm phiền công tử." Bạch Vi xin lỗi cười cười, kéo tay ta chuẩn bị chạy trốn bọn họ, "Công tử, như vậy tạm biệt."
Chẳng qua là cái tên Lưu Cao Dương kia không muốn buông tha chúng ta như vậy, vươn tay khẽ ngăn lại đỉnh đạc nói: "Khoan đã!"
Bạch Vi sắc mặt lạnh lùng, "Công tử đây là ý gì?"
"Một chén trà nhỏ có mất bao nhiêu thời gian đâu, cô nương ngay cả mặt mũi cũng không muốn cho ta?"
"Công tử, ta đã nói rồi, trong nhà có việc gấp."
Lưu Cao Dương dỡ xuống khách khí, bĩ ổi cười nói: "Gặp phải ta, cho dù có là việc gấp cũng phải hoãn lại! Hôm nay ta muốn nàng theo ta đi uống trà, không cho phép từ chối!"
Bạch Vi nhanh chóng nắm chặt tay ta, nhìn chung quanh càng ngày càng có nhiều người: "Công tử giữa đường chặn người như vậy, có biết cái gì gọi là khuôn phép?"
"Khuôn phép? Cái gì gọi là khuôn phép?" Lưu Cao Dương tự cho là tiêu sái nắm lấy cằm dưới, dường như cảnh cáo quét mắt nhìn người chung quanh một vòng, "Cha ta là tri huyện, biểu muội ta là Liễu Như Nhứ, không bao lâu nữa sẽ trở thành đương kim hoàng hậu, ta giữa đường chặn người, ai quản?" Hắn lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của Bạch Vi, cười nhạo nói: "Ta nói, nàng có trách thì đi mà trách Trần Trác. Nữ nhân nào không muốn lại đi muốn Hoa Thược Dược của ta, ta đem Hoa Thược Dược cho hắn, nàng cùng ta chơi đùa!"
Ta nghe có chút thú vị, Liễu Như Nhứ...... cái tên này thật đúng là đã lâu không nghe.
Bạch Vi oán hận nhìn hắn, "Ta đã sớm không còn là vị hôn thê của Trần Trác, ngươi làm khó dễ ta thì được gì!"
"Mặc kệ bây giờ nàng có phải hay không, ta muốn nàng chơi với ta!" Lưu Cao Dương đột nhiên đem tầm mắt dừng trên người ta, phân phó mấy người phía sau, "Tiến lên bắt nha đầu mang rợ kia trước cho ta, đừng để nàng ta phá hỏng chuyện tốt của ta."
Hai gã tay chân nghe lời tiến lên, tên bên trái vừa định giơ tay bắt lấy ta thì đột nhiên "Ối" một tiếng, cả người ngã xuống. Người bên phải thấy thế cười nhạo một tiếng, giơ tay muốn chạm vào ta cũng kêu đau té xuống, ôm bụng không đứng dậy được.
"Hai tên vô dụng, làm gì vậy!" Lưu Cao Dương 'Phi' một ngụm, "Các ngươi lên hết cho ta!"
Mấy tên tay chân khác tiến kên, nhưng lần này chưa kịp tới bên người ta liền "Ối ối ối" toàn bộ ngã xuống, thân mình khôi ngô đau đớn lạnh run. Lưu Cao Dương lúc này mới phát hiện có điều không thích hợp, nhìn xung quanh hô: "Kẻ tiểu nhân nào phá hư chuyện tốt của ta! Không muốn sống nữa sao!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
HumorTác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Xuyên Không, HE Nguồn: Diễn Đàn Lê Qúy Đôn Trạng thái: Full Văn án: Thật sự thì thân phận của ta là công chúa, nhưng lại là một cô công chúa ngốc. Sinh ra ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bì...