43 : HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN- CẦN EM

687 51 0
                                    

Junghwa bị Hani ôm chặt đến nghẹt thở, nhưng cô lại rất thích cảm giác này. Cảm giác được dựa vào bờ vai rộng và vững vàng của Hani, một cảm giác kỳ lạ như muốn cô buông lỏng và dựa vào người con gái này.

"Xin lỗi...thật sự xin lỗi... Unnie vô dụng quá." Hani vẫn không ngừng xin lỗi Junghwa

"Em làm gì có nhiều lỗi để cho unnie xin vậy." Junghwa bỗng nói một câu có vẻ ý của nó là đang trêu Hani, nhưng cũng đồng thời phá cái bầu không khí kỳ lạ lúc này.

Cô đang định nói cái gì đó nhưng lại bị em cho một câu, cô đành nuốt lời nói vào trong. Vợ cô chả có tí lãng mạn nào. 

Cô đã từng so sánh cô với khúc gỗ, quả là rất đúng.

Junghwa nhẹ nhàng đẩy Hani ra từ từ bước xuống giường.

"Em đi đâu vậy?" Hani thấy em bước xuống giường liền với theo hỏi.

"Xuất viện." Junghwa chỉ bỏ lại một câu, sao đó rút kim truyền thuốc ra khỏi tay mình. Ung dung bước ra khỏi phòng bệnh viện trong bộ đồ của bệnh nhân.

"Tiểu nha đầu, đợi unnie lấy xe." Hani thấy em đi ra khỏi cửa liền chạy theo .

"Có xe để lấy sao?" Junghwa hỏi một câu vô cùng tĩnh.

Nếu cô nhớ không lầm, Hani làm gì lái xe đến đây mà có để đi lấy.

"Chị...quên..." Hani trả lời cô một cách ngượng ngùng như một đứa trẻ bị mắc lỗi.

Vậy là hai người cùng đón một chiếc taxi đi ra khỏi bệnh viện.

"Em thật sự đã khỏe rồi chứ?" Hani ngồi trong xe nhưng vẫn không yên được, cứ hỏi Junghwa suốt.

"Em là bác sĩ, em hiểu rõ bản thân mình như thế nào." Hani cứ một chủ đề hỏi Junghwa cả chục lần làm cô mất hết cả kiên nhẫn, nhưng cô biết đó chỉ là suất phát từ lòng tốt của Hani

Khoảng 1 tiếng sau chiếc taxi đã ngừng lại ở một biệt thự nằm ngoài vùng ngoại ô. 

Một nơi không có tiếng xe cộ ồn ào, không có tiếng ồn của những âm thanh hỗn độn. Thật là nơi yên bình.

Junghwa vừa bước xuống cánh cổng liền mở ra. Hani là người trong ngành xây dựng và thiết kề nội thất nên anh có thể biết được cánh cổng này có thể nhận dạng chủ nhân hay bất kỳ người nào khác qua ADN hay hình ảnh đã được cài đặt sẵn.

Cánh cổng vừa mở ra, xuất hiện trước mắt cô là môt căn biệt thự nhỏ được làm chủ yếu từ kính chống lực trong suốt, cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ trải dài khắp căn biệt thự như một tấm thảm Xanh tuyệt đẹp.

"Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền."

Hani liền nhớ đến bài thơ của Hàn Mạc Tử và không tử chủ đọc lên một câu thơ.

"Không ngờ Ahn tổng lại có nhả hứng đến vậy. Lại còn biết cả thơ văn Việt Nam " Junghwa chọc cô, con người này càng lúc càng có nhiều điểm đáng yêu.

Hani đang mê ngấm cách bày trí và thiết kế trong của căn biệt thự, quên mất em đã vào bên trong từ lúc nào. Căn biệt thự dù nhỏ nhưng đẹp hơn cả căn biệt thự Park gia của Junghwa. Cách bày trí thật làm người ta say mê, đặt biệt là những người làm trong thiết kế xây dựng, bất động sản như cô

[ FIC HAJUNG] [CV]  LIỆU TA CÓ CHỜ ĐƯỢC NHAU!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ