Chương 44

790 83 11
                                    


Junghwa POV

Tôi lay mạnh người Hani, Hani nặng nhọc nhíu mày như cố nâng mí mắt lên. Tôi lo lắng nên trong lòng có chút luống cuống, tôi đỡ lấy Hani rồi đỡ cô ấy nằm xuống sofa trong phòng, tôi vào trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn mặt rồi vò qua nước. Tôi mang ra ngoài đắp nhẹ lên trên trán Hani, tên ngốc này ốm một phần cũng tại tôi mà hôm qua Hani ngủ ngoài sofa rất lạnh. Đã biết bản thân mệt như vậy mà còn cố đi làm, tên ngốc này muốn chết sao? May là Hani ốm chứ nếu không thì đừng trách tôi không nhẹ tay. Tôi nói khẽ với Hani

- Đợi em một chút, em chạy đi mua thuốc rồi em sẽ quay lại sớm thôi. Hani ngoan ngoãn nằm đây đợi em.

Tôi vừa đứng dậy thì Hani kéo chặt lấy tay tôi không cho tôi đi, do thân nhiệt quá nóng hay sao mà khi Hani chạm vào tôi cũng cảm thấy nóng ran. Hani cố thều thào nói với tôi

- Chuyện...chuyện hôm qua tôi muốn nói rõ...tôi không hề yêu ai ngoài em cả. Vậy nên đừng suy nghĩ lung tung được không?

Hani vẫn nắm chặt lấy tay tôi, mặc dù cô ấy ốm nhưng sức vẫn không hề giảm đi chút nào. Hani một mực không buông tôi ra khi tôi chưa trả lời. Tôi ngồi thấp xuống rồi nói với Hani

- Em biết rồi, xin lỗi vid giận dỗi vô cớ. Vì em biết em sai nên em mới đến đây gặp Hani sửa sai này. Đừng lo, em không suy nghĩ lung tung nữa. Còn bây giờ nằm đây nghỉ ngơi để em đi mua thuốc, nghe lời em

Lúc này Hani mới chịu buông nhẹ tay tôi ra, tôi mở cửa rồi đi thật nhanh xuống dưới. Hiệu thuốc cách đây cũng khá xa, lấy xe ô tô thì cũng không tiện. Tôi chạy nhanh đi, hớt hải chạy cũng thấm mệt. Cầm bọc thuốc trên tay mà vội vàng đi lên trên tầng phòng Hani. Tuy là trời lạnh nhưng tôi cũng đổ mồ hôi một chút. Tôi mở cửa ra thì thấy thư kí Kim đang ngồi lấy khăn thấm mồ hôi cho Hani. Tôi có chút khó chịu, tôi đi lại gần thư kí Kim rồi nói

- Cảm ơn cô, phần còn lại cô để tôi làm nốt được rồi.

- À, ừm tôi biết rồi. Nhưng Junghwa-ssi

- Sao vậy?

- Làm ơn chăm sóc và giữ chặt Ahn tổng một chút, bởi sắp tới tôi sẽ tranh đấu với cô một cách công bằng. Từ trước đến nay tôi chưa nhường ai thứ gì bao giờ, nên tôi sẽ giành lại những thứ tôi nên có.

- Thư kí Kim, xin lỗi nhưng Hani là của tôi. Nên tôi sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng. Cô không có cửa đâu, con bây giờ làm ơn đi ra ngoài cho.

Thư kí Kim đi lướt qua tôi rồi khuất sau cánh cửa phòng. Tôi thở mạnh một cái rồi lấy cặp nhiệt kế ra đo, chiếc áo sơ mi của Hani ướt đẫm mồ hôi. Chắc hẳn sẽ rất khó chịu, tôi khẽ lay nhẹ người Hani hỏi.

- Hani có quần áo dự phòng ở đây không? Mặc như vậy mồ hôi sẽ ngấm ngược lại mất

- Trong chiếc tủ bên kia có mấy bộ quần áo dự phòng tôi mang đi để thay khi phải làm việc đêm.

Tôi đứng dậy tiến tới, mở chiếc tủ đó ra, lấy một chiếc áo hoodie ra rồi đi lại chỗ Hani. Tay định cởi cúc áo sơ mi của Hani thì tôi có chút khựng lại, Hani chống tay ngồi dậy. Tự lấy tay cởi áo sơ mi, để chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi sang một bên. Trên người Hani còn độc một chiếc bra đen, Mặt tôi có chút nóng. Vỗ vỗ vào mặt để cho đỡ ngại. Tôi đưa chiếc áo hoodie cho Hani, lâu lắm rồi tôi mới thấy Hani mặc áo hoodie. Hôm nay Hani không mặc quần âu mà mặc quần jean, nên cái style này giống ý hệt hồi còn đi học. Ahn bạn học đáng yêu thật

[Hajung] [Hoàn] Thanh xuân này, tôi dành trọn cho emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ