Rượu nho

3K 66 4
                                    

An Nhược buông bát đũa trong tay ra, hai mắt cô nhắm nghiền, sau đó An Nhược đưa tay lên day day trán.

Quả nhiên, rượu là thứ không thể uống bậy. Rượu nho nhập khẩu có hương vị rất ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng lại xông thẳng lên não bộ của An Nhược.

An Nhược ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Hiên ngồi đối diện, giờ phút này anh đang nhẹ nhàng xoay tròn ly rượu trên tay, rượu nho lắc lư trong chiếc ly thủy tinh trong suốt khiến màu đỏ của rượu nho càng trở nên hấp dẫn say lòng người hơn.

An Nhược càng nhìn càng cảm thấy đầu óc choáng váng, cô khẽ chống tay lên mặt bàn muốn đứng dậy, nhưng cả người cô ngả nghiêng chao đảo không đứng vững, mãi đến lúc đứng vững mới nhấc chân tiến về phía trước.

An Nhược mới đi được hai ba bước, một bóng dáng màu lam bỗng nhiên đứng chắn trước mặt cô.

An Nhược không hề suy nghĩ trực tiếp đẩy thân thể đó ra, bàn tay mềm mại yếu ớt chạm vào lồng ngực kiên cố rộng lớn.

Cảm giác ấm áp mềm mại này khiến cho trái tim của Lục Mặc Hiên khẽ rung lên. bàn tay anh lập tức ôm lấy eo cô, một tay chế trụ chiếc cầm của An Nhược, nhìn cô bé ở trong lòng hai mắt nhắm nghiền, Lục Mặc Hiên cực kỳ vui vẻ khóe miệng khẽ cong lên.

Lúc này Lục Mặc Hiên không ngờ được mình tiểu nhân đến mức này.

An Nhược chép chép miệng ba cái, đôi mắt to tròn khẽ mở ra rồi lại đóng vào.

"Lục Mặc Hiên, anh tránh ra, em muốn đến ghế sofa nghỉ ngơi một chút. Rượu nho đến bây giờ mới tác dụng."

Lục Mặc Hiên gật gật đầu, ừ một tiếng, bàn tay đang giữ cằm của anh chuyển xuống lưng của cô, anh dùng lực một chút rồi bế An Nhược lên.

Động tác bất ngờ khiến An Nhược không kịp phòng ngự, mặc dù đang uống say nhưng theo bản năng cô vẫn phản ứng rất nhanh.

Tựa như An Nhược bây giờ, trong lúc Lục Mặc Hiên bất ngờ ôm lấy cô, hai tay An Nhược liền gắt gao ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào vai phải của anh, hô hấp nhịp nhàng.

Trên mặt Lục Mặc Hiên lộ ra ý cười quỷ dị, tay phải anh chế trụ eo nhỏ của An Nhược, cảm xúc khi chạm vào da thịt của cô quả thực rất tuyệt, sờ lên rất mềm mại.

Tay trái anh ôm lấy eo của An Nhược, các ngón tay vỗ nhè nhẹ trên đó linh hoạt như đang đánh dương cầm vậy.

An Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi lông mày khẽ nhăn lại, miệng nhỏ không ngừng nói chuyện, nhưng đầu óc càng ngày càng trở nên choáng váng nên lời nói ra cũng trở nên yếu đuối vô lực.

Lúc này đầu óc An Nhược còn sót lại một chút tỉnh táo, biết Lục Mặc Hiên đang làm gì với cô. Hai chân đá về phía đùi của Lục Mặc Hiên, nhưng vô ý lại đá phải cái thứ kia của anh.

An Nhược kinh hãi đến mức nhất thời không giám đụng đậy, Lục Mặc Hiên dừng bước lại, cúi đầu hôn lên khuôn mặt phấn nộn của cô, chụt, tiếng hôn vang lên bên tai của cô, An Nhược lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.

Lục Mặc Hiên! Anh vừa đồng ý là sẽ không động tay động chân với cô cơ mà!

"Mèo hoang nhỏ, hôm nay mệt cả ngày rồi, trước hết mang em đi tắm rửa cái đã."

VÔ ĐỊCH QUÂN SỦNG, CÔ VỢ NHỎ MÊ NGƯỜINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ