Cũng may Tô Giản trừ uống hơi nhiều rượu gạo ra toàn bộ quá trình còn bình thường, lúc này An Dĩ Trạch mới thoáng yên tâm.
Cơm nước xong, hai vợ chồng lại ngồi trong phòng khách xem TV với hai vị trưởng bối. An Dĩ Trạch ngồi cạnh Tô Giản, phát hiện hai mắt Tô Giản nhìn chăm chú tivi, khuôn mặt cười ngoan ngoãn, không khỏi lại chăm chú nhìn thêm. Ngược lại mẹ Tô thấy gương mặt Tô Giản đỏ bừng, đầu nhỏ dựa vào An Dĩ Trạch không nói không rằng, cười nói: "Có phải Niếp Niếp mệt rồi không? Hai đứa đến đây, nhất định rất mệt, nếu không đi nghỉ sớm một chút."
Tô Giản dựa vào người An Dĩ Trạch không nhúc nhích.
Trong lòng An Dĩ Trạch không khỏi sinh ra dự cảm bất thường, khẽ đẩy anh: "Giản Giản?"
Tô Giản chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn mẹ Tô. Mẹ Tô dịu dàng nói: "Niếp Niếp, con đưa Tiểu An đi nghỉ ngơi đi, mẹ đã trải nệm chăn xong rồi." Vừa nói bà vừa mang vẻ mặt áy náy nhìn về phía An Dĩ Trạch. "Tiểu An, giường Niếp Niếp hơi nhỏ, làm khó con rồi."
An Dĩ Trạch khách khí nói vài câu với mẹ An, trong lòng lại có chút lo lắng cho Tô Giản. Anh không biết Tô Giản có uống say hay không, nhưng lần trước Tô Giản say khiến anh ám ảnh không nhỏ, vì vậy anh liền thuận tay kéo Tô Giản về phòng.
Phòng của Tô Giản không lớn, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. An Dĩ Trạch nhìn cái giường 1m5 ánh mắt thâm ý, nhưng nhìn vẻ mặt Tô Giản không bài xích việc hai người dùng chung một giường nhỏ, trong lòng không khỏi mỉm cười.
Trừ việc hiện tại Tô Giản không lên tiếng, còn những biểu hiện vẫn được xem là bình thường, tự mình ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngồi lên giường.
Từ sau khi trở về từ Hoa Sơn, An Dĩ Trạch vẫn luôn đi sớm về trễ, buổi tối lại một mình ngủ trong phòng sách, ngày thường dù ở chung một mái hiên với Tô Giản, nhưng lại hiếm khi nói chuyện với nhau. Trước kia anh và Tô Giản cũng không trao đổi nhiều, nhưng Tô Giản ở trước mặt anh tự nhiên thoải mái, anh nhìn vẻ mặt Tô Giản cũng cảm thấy trong lòng yên tĩnh. Mày bây giờ, hai người mang vẻ lúng túng như vậy, anh không khỏi có chút hối hận. Nếu không phải anh quá mức để ý chuyện đêm đó Tô Giản chảy nước mắt nhìn người đàn ông trên màn hình máy tính, anh vốn không có ý định tỏ tình với Tô Giản vào lúc này. Trước kia Kỷ Ngiên từ chối khiến anh cảm nhận quá sâu sắc, vốn anh muốn vững chắc một chút. Có điều dù anh không chắc chắn Tô Giản có vui vẻ đáp lại anh, nhưng cũng không nghĩ Tô Giản lại trực tiếp nói như vậy với anh: "Tôi chỉ không thích anh."
Lúc trước bị Kỷ Nghiên từ chối, dù anh đau khổ, nhưng vì trải qua năm tháng dài cảm nhận sự đau lòng nên cũng không cảm thấy quá đột ngột. Mà Tô Giản lại không giống, cảm nhận Tô Giản mang lại cho anh, trái tim anh đau khổ khác hẳn với nỗi đau Kỷ Nghiên mang lại, dù trong đó cũng có điều khó nói, cũng có đau đầu, nhưng Tô Giản lại lần đầu tiên khiến anh ý thức được, thích một người, cũng không hoàn toàn khổ cực và đau lòng, cũng có yên bình và ấm áp.
Cho nên câu nói 'Tôi không thích anh' của Tô Giản, anh không kịp phòng bị, nhất thời không khỏi có chút sợ hãi.
Có điều anh không định buông tha, cho nên sau khi anh về nhà, anh cố ý tránh Tô Giản, anh muốn nhìn thấy Tô Giản áy náy, cũng không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trở Thành Vợ Của Tình Địch
RomanceTác giả : Thư Hoài Editor : Lin Thể loại : Trọng sinh, Đam mỹ trá hình (nam biến nữ) Số chương : 88 chương + 12 ngoại truyện Trạng thái : FULL VĂN ÁN: Trước đây, internet có một vấn đề rất nóng bỏng: Nếu một ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại...