Nghe xong những lời nói của tiên cô, mọi người gật đầu rối rít, cùng nhìn về phía Cảnh Huyễn tiên cô, phục người hành lễ, cùng nói một câu: " Đều nghe tiên cô sai phái, trả lại công bằng cho muội muội." Tiên cô kéo Đại Ngọc ngồi xuống bên người mình, dùng tay vuốt ve tóc dài của nàng, cưng chiều nhìn nàng nói: "Giáng Châu, muội hạ phàm lịch kiếp, là cần phải trải qua trong số mệnh của muội, chúng ta vốn không nên nói gì. Nhưng hai tên Tăng Đạo điên khùng quá đáng hận, bởi vì không quen nhìn Thái Hư Huyễn Cảnh của ta được nuông chiều ở Thiên giới, cố ý lừa dối muội trong sáng thiện lương, ở nhân giới khiến muội nhận quá nhiều khổ sở vốn không thuộc về muội. Nghĩ rằng tiên tử của thiên giới ta, há có thể để cho người tùy ý chà đạp sỉ nhục?!"
Nói tới chỗ này, tiên cô cũng mang theo một chút bực tức: "Kim ngọc lương duyên cái gì, chẳng qua là một tảng đá ngu ngốc, một cái vật tục, lại nói quá lên, há chẳng phải tự tìm báo ứng!"
"Giáng Châu", tiên cô nói tiếp: "Muội chỉ biết trả ân Thần Anh Thị Giả, mà không biết đã từng kết xuống thiện duyên. - - Muội có còn nhớ, khi đó Trấn Hổ tướng quân vô ý bị thương cánh tay ở Ly Hận Thiên, vừa lúc muội ở bên cạnh, là muội xé xuống mảnh lá của mình, bóp lấy nước bôi lên cho anh ta, mới để cho anh ta không phải chịu nỗi khổ đau đớn. Mấy ngày trước Trấn Hổ tướng quân biết được muội bị khổ ở hạ giới, không nhịn được tức giận, trình bày tất cả với Thiên Đế, đề xuất muốn làm cho muội hạnh phúc trọn đời để đáp lại ân tương trợ. Thiên Đế hỏi ý kiến của ta, ta nghĩ, thay vì quá nhiều uất ức, úc kết trong lòng, chi bằng muội lại đi phàm trần một lần nữa, hóa giải đi. Ý muội thế nào?"
"Trấn Hổ tướng quân? " Đại Ngọc lục lọi trong đầu một lần, cũng không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào liên quan tới người này. Nghĩ tới lúc ấy cũng là cử chỉ vô tình của mình mà thôi. "Cô cô, nhưng là ta không nhận biết anh ta, làm thế nào để nhận ra nhau chứ?"
Nghe Đại Ngọc đáp ứng, Cảnh Huyễn tiên cô cười an ủi: "Đâu cần muội làm gì, tùy ý xử sự, hành động theo tâm, tự nhiên có thể tìm được. Nếu muội nguyện ý, vậy đi ngay bây giờ đi."
"Nhưng là cô cô, ta vừa mới trở về..."
"Một ngày trên trời, mười năm dưới trần, có lời gì, đợi muội trở về lại nói."
Đại Ngọc còn chưa kịp nói tiếp, thì cảm thấy một cơn gió lạnh phất qua, một lần nữa bản thân lại theo gió mà đi, rời xa đại điện, trôi đi mịt mù.
Đại Ngọc rời đi, lại có hai vị tiên tử tiến lên, Cảnh Huyễn tiên cô nhìn một cái, thở dài nói: "Nói đi, ta biết hai người các ngươi qua lại thân thiết với Giáng Châu, lại muốn vì muội ấy mưu cầu cái gì, hãy nói thẳng ra đi."
Chỉ thấy Chung Tình đại sĩ mị như thu nguyệt, đẹp như hoa xuân che miệng cười một tiếng: "An bài của tiên cô khẳng định là diệu nhất, nào cần tới mưu cầu cái gì."
Ở bên cạnh Dẫn Sầu kim nữ cũng cười tiếp lời: "Đúng vậy, chẳng qua vừa mới rồi, ngay lúc muội muội cùng cô cô nói chuyện, Anh Vũ theo bên người muội muội và Thủy Phù Dung sau nhà của muội ấy được linh tính đuổi theo muội muội tới. Cảm thấy nếu là theo muội muội đến thì cũng nên nói cho ngài một tiếng mới phải."
Nghe các nàng nói như vậy, Cảnh Huyễn tiên cô gật đầu một cái: " Ừ, là hai con người có lương tâm. Tạm thời dẫn tới ta xem một chút đi."
Hai người đi đến đâu phải Anh Vũ và Hoa Sen gì, chỉ là hai luồng hồn phách vừa mới được tiên khí, cũng chính là tiên cô đạo pháp cao siêu mới nhìn ra, những người khác nhìn vào đều không thấy rõ.
Nhìn xem các nàng, Cảnh Huyễn nói: "Thật làm khó cho các ngươi có cơ duyên này với Giáng Châu, đã như thế thì đi hạ giới theo nàng ấy đi. Làm bạn thật tốt, đến khi đó tự nhiên ta sẽ cho các ngươi một cái kết quả."
Nói xong lại nói với Chung Tình đại sĩ và Dẫn Sầu kim nữ: "Đạo hạnh của các nàng quá nông, không nên để cho các nàng biết nhiều quá, trực tiếp chuyển thế là được."
Hai người tự nhiên lĩnh mệnh không đề cập tới.
Đợi đại điện an tĩnh xuống lần nữa, Cảnh Huyễn tiên cô nhìn mây mù lượn quanh ngoài giới, nói: "Nếu đã tới, hãy vào đi." Mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy ngoài cửa từ từ đi vào một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cũng không phải người cũ ở Thái Hư Ảo Cảnh.
"Ơ, đây chẳng phải là hoa tiên Thược Dược ở Ngự Hoa viên sao?" Một người tiên tử ngạc nhiên hỏi: "Không phải nàng ấy cũng hạ giới lịch kiếp sao? Nghe nói còn làm phi tử gì đấy, nàng ấy làm sao sẽ tới nơi này?"
"Vậy là ngươi không biết rồi" một tiên tử khác nói tiếp lời: "Đúng vậy chính là đi lịch kiếp rồi thôi, vẫn là đi đến cùng một nơi với Giáng Châu muội muội, làm đích nữ của phủ Vinh Quốc bọn họ, gả vào hoàng cung, làm quý phi."
"À, thì ra nàng ấy chính là Giả quý phi cái người loạn điểm uyên ương phổ a!"
...
"Thược Dược tiên tử, " Cảnh Huyễn tiên cô nói: "Ngươi biết tại sao ta kêu ngươi tới không?"
"Tiểu tiên không biết."
"Ngươi vốn là hoa tiên ở ngự hoa viên của Vương Mẫu, bởi vì Vương Mẫu yêu thích, được nuông chiều mà kiêu ngạo, đi tranh cái gì vua của bách hoa, đắc tội Mẫu Đơn, bị kiếm chuyện buộc nhập vào phàm trần lịch kiếp. Đây vốn là định số trong vận mệnh của ngươi, thật ra cũng không có gì. Ngươi không nên nghe bảo gì làm đấy, tin vào lời gièm pha của tục nhân xuẩn vật, chèn ép chà đạp Giáng Châu tiên tử của ta, để cho nàng phải nhận hết mọi hành hạ!"
"Cô cô, tiểu tiên không biết a!" Thược Dược vội vàng thanh minh.
"ừm, niệm tình ngươi dốt nát, cho nên ta cho ngươi thêm một cơ hội. Bởi vì kiếp trước ngươi tâm cơ quá nặng, oán khí quấn thân không cách nào trở lại thiên đình, cho nên chỉ có thể đầu thai làm người. Đời này, Giáng Châu chuyển thế làm biểu muội của ngươi, cũng chính là Lâm Ngọc Nhi. Hy vọng ngươi có thể làm được đến chị em gái tình thâm, nâng đỡ lẫn nhau. Đợi đến lúc trần duyên chấm dứt, tự nhiên ta sẽ đáp lại ngươi một cái yêu cầu hợp lý. Ngươi có bằng lòng hay không?"
"Đa tạ tiên cô, tự nhiên tiểu tiên nguyện ý."
YOU ARE READING
Đại Ngọc trùng sinh xuyên qua đến nhà ta - Tác giả: Tuyết Trắng Xóa
General FictionNàng -- là Lâm Đại Ngọc trùng sinh. Con gái độc nhất, người thừa kế duy nhất của kẻ có thế lực bất động sản đã qua đời, ho khan một tiếng toàn bộ thương giới đều cảm mạo theo. Nhưng nàng lại có khuôn mặt xinh đẹp mê người, khí chất ung dung, thật sự...