Chương 12: (H) Một phen nhục nhã

837 29 7
                                    

Chương 12: Một phen nhục nhã

Tử Duyệt chắc có lẽ là mệt mỏi, cũng có thể là hưởng thụ lấy cảm giác đầu ngón tay Nguyệt Hải qua lại ở giữa sợi tóc mình, nhắm chặt mắt lại, hơi ngửa đầu, tựa hồ là đang chợp mắt

 
Thì ở lúc này, đột nhiên cảm thấy phía sau vừa nóng, hai thứ tròn trịa mềm mại dán lên sau lưng của Tử Duyệt 

Tử Duyệt đột nhiên cứng đờ người, mở mắt ra, lại không dám quay đầu nhìn, bởi vì cảnh tượng phía sau nhất định là một mảng cảnh xuân

Nguyệt Hải đem cầm dựng ở bả vai của Tử Duyệt, "Nhanh như vậy thì muốn ngủ rồi? đêm còn dài đó"

Hơi nóng li ti thổi tới bên tai Tử Duyệt, trong nháy mắt, tê dại truyền đến toàn thân, vành tai cũng bị thổi rất nhột, đem đầu vặn hướng khác, muốn tránh qua hơi thở của Nguyệt Hải
 
Nguyệt Hải hai tay từ trên thắt lưng Tử Duyệt lướt qua, từ phía sau ôm chặt lấy Tử Duyệt, sau đó khăn tắm cách ở giữa hai người cũng bị giật ném qua một bên

 
Nguyệt Hải một tay nắm lấy ngực vô cùng no đủ của Tử Duyệt, nhẹ nhàng xoa xoa, tay kia trượt đến giữa eo của Tử Duyệt, vuốt ve bụng nhỏ của nàng
 
Miệng của cô cũng không nghỉ, truy đuổi vành tai của Tử Duyệt không buông, nhẹ cắn một cái vành tai của nàng, "Em đây là lần đầu tiên sao?"
 
Thân thể của Tử Duyệt bị khí tức này khiêu khích cũng mềm xuống, hô hấp dồn dập một chút, "Không...không phải"
  
Thân thể Tử Duyệt thoáng lùi ra sau, hai tay chống đỡ giường mới không còn xụi lơ xuống
 
Nguyệt Hải đem vành tai của nàng ngậm ở trong miệng, tay nắm lấy ngực dùng móng tay xẹt lấy cạo nhẹ lấy một điểm này, người trong lòng lập tức hơi run cơ thể, phát ra tiếng rên yểu điệu
 
Một tay khác của Nguyệt Hải hướng xuống trượt đi, thì xoa đến một mảng ẩm ướt
 
"Em cùng mấy người làm qua?" ngữ khí bình đạm giống như hỏi cung tội phạm, nếu như không phải tận mắt thấy được, thật sự không có ai sẽ nghĩ đến đây là lời trong lúc vui vẻ nói ra

"Một người..."

Con mắt của Tử Duyệt không có mục tiêu nhìn phía trước, cảm nhận kích thích của Nguyệt Hải cho nàng, đại não phản ứng có chút chậm chậm trả lời câu hỏi của Nguyệt Hải
  
Nguyệt Hải một ngón tay chưa đi vào một nữa, "Ân..." truyền đến một tiếng rên nhẹ, Tử Duyệt co rúc cơ thể dựa ở trong lòng của Nguyệt Hải, Nguyệt Hải ở trên cổ của Tử Duyệt đẽo gọt tinh vi, lưu lại dấu đỏ lấm ta lấm tấm, nhả ra câu hỏi, "Tại sao tách ra?"
  
Ngón tay của Nguyệt Hải lại vào sâu một chút, Tử Duyệt lấy hơi ngước đầu tựa ở trên vai Nguyệt Hải, không có trả lời

  
Cau mày hơi mở miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc, sau đó Tử Duyệt nhắm mắt, bởi vì vòm nhà là một chiếc gương, đang chiếu lấy cả trên giường, Tử Duyệt vô cùng xấu hổ đem mặt liếc nhìn một bên, nhắm mắt chỉ dùng thân thể cảm nhận động tác của Nguyệt Hải
  
Nguyệt Hải gia tăng tốc độ và độ lực trên tay, Tử Duyệt hơi khom người lên, dựa ở trên người của Nguyệt Hải, hô hấp và rên rỉ, tần suất ngâm theo sát tiết tấu trên tay của Nguyệt Hải
  
Bổng nhiên, Nguyệt Hải dừng lại động tác trên tay, người trong ngực vốn dĩ sắp đạt đến đỉnh, bổng chốc giống như khí cầu xì hơi, xụi lơ xuống
  
Nguyệt Hải ôm lấy thân thể nàng, hướng lên về phía sau, hai người thì cùng nhau ngã ở trên giường, hơn nửa bên người của Tử Duyệt đè ở trên người Nguyệt Hải
 
"Tại sao tách ra? !" trong lời nói pha trộn một tia tức giận, Tử Duyệt vốn dĩ thì cầu mà không được, bây giờ cũng toàn thân cũng rất kiềm chế, tức giận mở mắt ra, "Em không muốn nói"

[BHTT-EDIT] CHẾT TRONG THÙ HẬNWhere stories live. Discover now