Chương 55 - Số mệnh hoàng gia

1.8K 79 10
                                    


Lời nói chắc chắn như vậy từ trong miệng Âu Dương Lam ào ào tuôn ra, làm Tiêu Tuyệt không khỏi ghé mắt nhìn hắn: "Biệt viện của ngươi không phải dưỡng nam sủng sao? Ta sao có thể tin lời ngươi?"

Âu Dương Lam quay đầu nhìn hắn, chất giọng chậm chạp mà ưu mỹ: "Ngươi tin hay không cũng không quan hệ, ta chỉ biết, ta yêu hắn."

Vì thế Tiêu Tuyệt liền nở nụ cười, tiếng cười sang sảng phá tan không khí truyền tới xa xôi phía chân trời, Vệ Tử Thu đang trong phòng bắt mạch cho Tạ Nhiễm nghe được, không khỏi nhíu mày, nói thầm: "Đêm hôm khuya khoắt phát tình cái gì a?"

"Vệ tiên sinh, đôi phu phụ ban ngày có quan hện gì với Tô gia Giang Nam vậy?" Tuy là đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí của Tạ Nhiễm thì tương đương với khẳng định. Vệ Tử Thu đem tay rút về tới, nhìn hắn một cái: "Vì sao hỏi như thế?"

Tạ Nhiễm giương mắt, thân thể hắn đã khôi phục được bảy tám phần, đôi mắt cũng sáng ngời như trước, trên gương mặt tuấn tú mang theo thần sắc chắc chắn, mái tóc bạc nhu thuận trải dài từ ở trước ngực giống như chủ nhân nó lúc này, giương nanh múa vuốt: "Cữu cữu cùng mợ trong miệng Lý Cẩn Sâm, trừ bỏ Tô gia đương gia, ta nghĩ không ra trên đời này hắn còn có người cữu cữu và người mợ nào khác a."

Vệ Tử Thu xán nhiên cười: "Biết được cũng không ít."

Tạ nhiễm nhanh chóng thu hồi khí thế lăng liệt trên mặt, chớp mắt đã khôi phục bộ dáng ướt át: "Trong lúc vô ý ta đã nghe người khác nhắc tới."

"Người cùng ngươi nhắc tới việc này chỉ sợ cũng rất có địa vị a, người biết Giang Nam Tô gia cùng Lý gia có quan hệ không nhiều lắm đâu." Vệ Tử Thu nhìn hắn, trong mắt điểm xuyến chút quang mang, Tạ Nhiễm bị hắn nhìn cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là cúi đầu cười: "Vệ tiên sinh cũng không biết sao?"

Vệ Tử Thu ngó hắn liếc mắt một cái: "Nột chút ta cũng không muốn biết." Dứt lời, đứng dậy đi ra cửa, chỉ để lại cho Tạ Nhiễm một bóng dáng mị lực lan tràn.

Có lẽ là bởi vì Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tọa lại trên đỉnh núi, tổng làm người có loại ảo giác chính mình đang ở giữa không trung, ánh trăng sáng ngời, lộng lẫy bung tỏa, phảng phất như có thể nắm trong lòng bàn tay, tinh nghịch tươi cười.

Hai bàn tay chống cằm, khuỷu tay để trên cửa sổ, Tô Nhan ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm.

Những ngôi sao trên đó luôn thiên biến vạn hóa, như từ địa phương xa xôi trèo đèo lội suối mà đến, chỉ vì một khoảnh khắc mỹ lệ này.

"Tiểu Nhan." An tĩnh trong phòng đột nhiên bị phá vỡ.

Tô Nhan xoay người lại, thấy trong phòng chẳng biết khi nào đã đứng một người, cũng không biết nàng làm sao vào được, khiến y không hề phát giác ra. Tô Nhan sắc mặt trầm xuống, thanh âm mang theo lưỡi dao sắc bén: "Không biết Tô phu nhân đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?"

Nghiêm Như Yên chịu không nổi y lạnh nhạt ương bướng như vậy, không khỏi tiến lên vài bước, nhìn vào gương mặt thanh tú tuyệt luân trước mắt, miệng khẽ mở, lời nói liền như vậy tuôn ra: "Tiểu Nhan, ta là mẹ ruột của ngươi."

[DM] Tạc Niên - Tố Phi Liễu [HOÀN] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ