Chap 16

903 57 0
                                    

Trái tim Jiyeon nhẹ hẫng nhịp. Lần đầu tiên, nó chủ động đưa tay, siết nhẹ lấy con gái ở trong lòng mình.

"Đồ ngốc! Em xin lỗi"

"Yeonnie ơi, em hứa với unnie chuyện được không?"

Nhìn đôi mắt trong veo nhưng lại đầy mỏi mệt sau đêm dài của Hyomin, nó không kiềm được mà gật đầu thuận ý cô.

"Đừng bỏ unnie lại một mình nhé?"

Jiyeon vuốt nhẹ mái tóc dài hơi rối của Hyomin, nó khẽ nói.

"Được, sẽ không như vậy"

"Unnie biết seobang thương unnie nhất mà"

"Unnie đói không? Mình đi ăn gì nhé"

Là vì nãy giờ ôm cô vào lòng, nó đã nghe bụng cô đánh trống liên hồi rồi. Cô gái này chắc không phải vì viên thuốc kia nên mới tự khiến mình thành ngốc nghếch như hiện tại chứ?

"Unnie muốn ăn bánh mì cười"

Hyomin xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình.

"Nhưng mà hình như ở gần đây không bán"

"Giờ mình ăn tạm cái khác, còn bánh mì cười, cuối tuần em dẫn unnie đi ăn nhé?"

"Thật hả?"

Jiyeon gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. Hai đi trên hành lang vắng vẻ, nó để cô thoải mái siết chặt bàn tay của mình mà không né tránh.

Thôi thì đến đâu thì đến vậy. Vạn sự tùy duyên...

Jiyeon hít một hơi sâu, đưa tay đẩy cánh cửa phòng học. Tiếng thầy giáo giảng đều đều ngưng bặt, thầy đưa mắt nhìn Jiyeon, định nói gì đó nhưng rồi lại kinh ngạc khi thấy cô gái đang rón rén đi theo đằng sau lưng nó.

"Em xin lỗi, em đến trễ"

Jiyeon dù đã chuẩn bị trước tâm lý, thế nhưng đón nhận những ánh nhìn sửng sốt của cả gần trăm sinh viên trong giảng đường như vậy, nó thực sự vẫn không quen nổi.

"À, lần sau chú ý đúng giờ"

Thầy giáo dường như vẫn vô cùng sửng sốt vì sự xuất hiện của Hyomin, thế nên xua tay cho qua.

"Em vào đi"

Nó đưa mắt nhìn quanh, hóa ra vốn dĩ cái cảm giác bị người ta ghét bỏ là như thế này đây. Chỉ bằng ánh mắt thôi, dư luận cũng đánh giá mình chẳng ra gì, dù họ không hiểu gì về mình.

Rảo bước qua từng dãy bàn, Jiyeon nhìn thấy IU đang ngồi ở phía giữa. Nó vui vẻ mỉm cười với IU, sau đó tiến đến chỗ cô ngồi.

Hyomin siết chặt cánh tay nó, cô thì thầm.

"Unnie ngồi cạnh em cơ"

"Ừm"

Jiyeon gật đầu, nhưng trong lòng nó thì vô cùng hụt hẫng. Chỉ một khắc trước thôi, IU đã tránh ánh mắt của nó. Cô quay đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt vẫn hướng lên phía thầy giáo trên bục giảng.

Ngồi xuống bên cạnh IU, nó không cố gắng bắt chuyện với cô, cũng chẳng giải thích vì sao Hyomin lại ở đây cùng nó. Những ánh mắt chiếu tới cùng một vài chiếc điện thoại giơ ra để lén chụp ảnh hai người họ khiến nó vô cùng khó chịu. Dẫu biết là thôi thì mặc kệ, đến đâu thì đến, nhưng với mức độ lan truyền vùn vụt trên mạng xã hội như hiện nay, rất nhanh chắc chắn sẽ đến tai gia đình của Hyomin.

"Yeonnie, unnie ngồi ngoan mà nên em cứ yên tâm đi"

Hyomin nhích lại gần Jiyeon, thì thầm vào tai nó.

"Thầy giáo cũng biết unnie mà, unnie chỉ vào nghe giảng lại thôi, môn này unnie học qua rồi"

Thật hết biết nói được gì.

"Có thật là sáng nay unnie không có tiết không vậy? Đừng có trốn tiết đấy"

"Hứ, unnie nói thật mà, chiều nay unnie mới có môn quản trị doanh nghiệp ý"

Jiyeon đang định đáp lời, nhưng bên cạnh đã vang lên một tiếng cộp. Nó đưa mắt nhìn IU thấy cô đang lạnh lùng gấp quyển giáo trình dày lại, thu dọn những quyển tập trên mặt bàn. Cô không nói không rằng, nhẹ nhàng đứng dậy chuyển chỗ lên những dãy bàn phía trước.

Nếu nói không buồn thì là Jiyeon đang nói dối, thế nhưng nó lại thực sự muốn cười.

Hyomin không nói gì, cô lặng lẽ quay sang nhìn Jiyeon. Cô hiểu sự xuất hiện của mình làm IU không vui, cô cũng thế, vốn dĩ chẳng ưa gì cô ấy. Thế nhưng nhìn Jiyeon như thế này, Hyomin thực sự còn xót xa hơn vạn lần cảm giác bị nó bỏ mặc.

"Không sao"

Jiyeon mở quyển vở, bắt đầu ghi chép những nét chữ nghiêng nghiêng trên giấy trắng,

"Không phải lỗi của unnie"

"Là vì có unnie ở đây nên IU mới đối xử với em như vậy"

Jiyeon mỉm cười, vỗ vỗ vào bàn tay của Hyomin.

"IU là một người bạn tốt, cô ấy sẽ không vì chuyện như thế này mà giận dỗi đâu. Thực ra mọi chuyện không đơn giản như unnie vẫn nghĩ"

Dù là chuyện gì thì nó cũng đã xảy ra rồi. Nếu IU hiểu và thông cảm, thì có lẽ tình bạn giữa Jiyeon và IU vẫn sẽ như trước đây.

"Em không hiểu ấy"

Hyomin nhíu mày, đôi mi lặng lẽ cụp xuống.

"Đơn giản hay không đơn giản thì sao chứ? Unnie không bao giờ muốn em buồn hết"

Tâm trạng nặng trình trịch nãy giờ cũng vì câu nói ngây ngô của ai đó mà tan biến, trái tim Jiyeon nhẹ rung lên từng hồi ấm áp. Nó siết nhẹ bàn tay cô, thì thầm.

"Dù thế nào, em cũng sẽ không bỏ unnie nữa"

Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh unnie cho đến khi unnie không còn cần tới em nữa.

Tiết học nặng nề dài lê thê cuối cùng cũng đến hồi kết. Khi chiếc chuông thần thánh réo inh ỏi báo hiệu kết thúc sáu tiết học trên lớp, Jiyeon rốt cuộc cũng bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, lay lay vai đánh thức cái người đang gục trên mặt bàn mà ngủ li bì kia dậy. Hyomin dụi mắt, cô phụng phịu.

"Unnie muốn cúp học chiều nay quá đi"

Jiyeon lắc đầu cười khổ.

"Không được bỏ tiết, chúng mình đi ăn trưa rồi unnie còn phải vào học nữa. Mấy giờ unnie bắt đầu học?"

"Một giờ mười lăm unnie vào học rồi"

"Thế đi ăn mau thôi còn kịp nữa"

"Yeonnie rồi có đợi unnie không? Em ở thư viện hả?"

Khoác ba lô lên vai, bỗng chợt Jiyeon liếc mắt xuống đôi chân của cô. Cô đang đi đôi dép lê loẹt quẹt vứt xó đã lâu ở thư viện, chắc do hôm qua nó dặn cô đừng mang đôi guốc cao kia nữa. Trái tim mềm nhũn khi nhận ra những vết xước nhỏ li ti xung quanh bàn chân Hyomin cùng chiếc băng cầm máu đã nhem nhuốc hôm qua băng cho cô, nó nhẹ giọng đáp.

"Unnie cứ học ngoan, em sẽ đợi unnie mà, unnie học xong thì gọi cho em"

Chẳng biết từ bao giờ mà nó đã chấp nhận sự thật là chính bản thân mình đã bắt đầu lo lắng cho cô nhiều hơn. Nó không quá ngốc để sớm nhận ra, nhưng cũng đủ ngốc để không hiểu được bản thân mình.

"Unnie biết rồi, mình đi ăn thôi"

Hyomin cười tít cả mắt, cô lon ton theo sau chân Jiyeon.

[MinYeon] Viên Kẹo Trái TimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ