Edit: Tran PhuongBeta: Tiểu Tuyền
"Tỷ không tranh với các ngươi, tỷ né tránh không được sao?" Bay hơn mười dặm, tiếng chim kêu và bóng người cũng không thấy được, nàng mới an tâm.
Aizz, tóm lại là thực lực quá yếu, bằng không bảo vật này nàng cũng có thể phân một chén canh, mà không phải ước gì rời xa mới tốt như vậy.
Nàng đang suy nghĩ, tiếng sấm vang lên lần thứ hai, lúc này là âm hưởng của tầng nham thạch văng lên tung tóe, nghe không giống hai tiếng trước.
Sau đó, giữa trời đất có một vật đen thùi lùi bay về phía nàng như điện xẹt, tốc độ kỳ quái không gì sánh được. Ninh Tiểu Nhàn cảm giác được vật này tựa hồ không mang thù địch, vì vậy mới đưa tay ra, theo bản năng bắt nó vào tay.
Đây là cái gì?
Trong Thần Ma ngục, Trường Thiên quát khẽ một tiếng bên tai nàng và Thất Tử: "Là bảo vật. Thu, mau chạy!" "Thu." Là nói với nàng "Mau chạy" là nói với Thất Tử.
Cái này có thể là bảo vật vô số người đau khổ chờ xuất thế. Hắn có kinh nghiệm phong phú khi gặp chuyện, lúc này đã sớm phản ứng trước hai kẻ này vài bước, lập tức muốn nàng hỏa tốc rời hiện trường.
Nói giỡn, nếu để cho đám đằng sau đuổi theo, nàng liền vĩnh viễn không có ngày yên ổn. Nàng cũng chả kịp nghĩ kỹ, trực tiếp thu thứ này vào túi trữ vật.
Không đợi hắn giục lần nữa, Thất Tử đang vỗ hai cánh, tốc độ đề cao lên một vài tầng, vậy thì dường như lưu tinh cản nguyệt bay về phía chân tời, trong nháy mắt liền rời xa chỗ nổ mấy trăm dặm.
Cảnh vật nơi đó nhất thời xa không thể thấy, đến nhân ảnh trong tầng mây cũng biến mất không thấy.
"Chúng ta chạy trốn nhanh như vậy, xa như vậy, đám người kia sẽ không phát hiện ra chúng ta đi?" Nàng liếc nhìn phía sau một cái. Có chút không yên lòng.
Bộ dáng chó nhà có tang này thật may không ai nhìn thấy.
Thất Tử dương dương tự đắc nói: "Muốn đuổi kịp tốc độ của ta, bọn họ đợi đến kiếp sau đi."
Đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm. Thất Tử cũng thả chậm tốc độ. Lúc này nàng mới có thời gian ngẫm nghĩ, bảo vật lại tự động chạy vào tay nàng? Đám người đằng trước tranh sống tranh chết, thứ này cư nhiên tự động chạy đến tìm nàng, không cảm thấy có chút hoang đường sao?
Nàng đang muốn lấy vật kia ra nhìn kỹ, bên người đột nhiên hiện lên mấy thân ảnh ngự kiếm, đối phương thấy một người một chim thì ngẩn ra, có người hô to một tiếng: "Lệ sư đệ, Ba sự đệ, kẻ trộm phía trước, kết trận!"
Ba người đã lướt qua bên nàng lập tức vòng về, cùng xông tới, ba, bốn người vây nàng và Thất Tử ở giữa.
Không phải chứ, lại là đám người này? Nàng chán ghét thở dài: "Các vị, chúng ta không oán không thù, các ngươi nhận nhầm người rồi?"
Một nam tử mặt đen cằm vuông cả giận nói: "Ngươi và con bạch hạc trước mắt này có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"
Vóc người như quân K trong bộ bài tây.
Trường Thiên đã báo tu vi của đối phương. Một Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, ba Kim Đan kỳ, hai người Trúc Cơ kỳ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 5. QUẢNG THÀNH CUNG]_ Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
AventuraTác giả: Phong Hành Thuỷ Vân Gian Thể loại: Huyền huyễn, tiên hiệp, tu ma.... Nhân vật chính: Ninh Tiểu Nhàn, Trường Thiên, Mịch La...... Tình trạng sáng tác: đang viết Độ dài: 1300 chương + Dịch: QT và Google ca ca Bản convert: Tiểu Tuyền Nguồn ed...