Chương 140. Tình cảm nhàn nhạt, ở chung ấm áp (10).

1.3K 98 11
                                    

Edit: LT

"Được rồi, anh cũng đừng tự trách, tôi cũng có chút không đúng, nhưng sau này anh không thể lại lớn tiếng quát tôi như vậy." Hạ Thiên Tịch trừng viền mắt hồng hồng ủy khuất nói, "Ngay cả cha tôi cũng chưa từng quát tôi lớn tiếng như vậy."

Đây chính là từ nhỏ được mọi người cưng chiều, ở trước mặt tình nhân và thân nhân mình yêu mến, không chịu nổi một chút ủy khuất."

Nếu như là người xa lạ làm cho hắn bị ủy khuất, hắn có thể trả thù trở về. Thế nhưng tình nhân và thân nhân hắn lại luyến tiếc, hơn nữa tính cách yếu ớt của hắn cũng sẽ làm cho hắn càng thêm ủy khuất.

"Ừ ừ ừ, đều là anh sai... Anh cam đoan về sau cũng sẽ không bao giờ quát em nữa, cũng sẽ không bao giờ..." Lăng Thần liên tục nói xin lỗi, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt tinh xảo của hắn ôn nhu dụ dỗ, "Bảo bối, đừng nóng giận nữa có được không?"

Lần đầu tiên lớn tiếng quát người này như vậy, nhưng cuối cùng nhìn đến y khóc, viền mắt hồng hồng, biểu tình ủy khuất, đau lòng vẫn là chính hắn.

Lăng Thần nghĩ thầm, lần tiếp theo, hắn tình nguyện bị thương chính mình, cũng không nguyện ý lại quát người này nữa.

Hắn cũng không muốn nhìn trên mặt mày của y có một tia ủy khuất, không muốn làm cho người mình yêu mến lại bị chính mình khi dễ đến khóc. Hắn muốn một lòng một ý thương y, nhưng y bây giờ lại bị chính mình khi dễ đến ủy khuất như vậy.

"Hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ một tiếng, nghe Lăng Thần từng lần một thấp giọng xin lỗi, trong lòng có chút thoải mái, duỗi cổ tay của mình ra cho Lăng Thần nhìn, rất có khí chất nữ vương ủy khuất nói, "Cổ tay đau."

Trên cổ tay của hắn vừa lúc có một vòng ấn ký hồng hồng, chính là phần Lăng Thần vừa mới cầm.

Kỳ thực, đừng xem lúc Hạ Thiên Tịch rất kiêu ngạo rất ngạo kiều, thế nhưng ở trước mặt tình nhân hắn yếu ớt đến ngay cả hắn cũng không nhận ra chính mình.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối không cho rằng mình đây là yếu ớt, hắn nói cũng là sự thật, hắn quả thật đau, bất quá cũng không phải quá đau, chút đau ấy thậm chí có thể bỏ qua không tính toán, nhưng nhìn đến không nỡ cùng tự trách trong ánh mắt Lăng Thần, hắn một mặt cảm thấy mừng rỡ, mặt khác lại cảm thấy có chút cảm giác phạm tội.

Lăng Thần nhìn dấu vết hồng hồng trên cổ tay trắng nõn, đau lòng hôn một cái nói, "Ngoan, anh xoa xoa cho em liền hết đau."

Thanh âm của hắn khàn đến người ta nghe xong mà không nỡ, trong thanh âm mang theo tự trách vô cớ làm cho cảm giác phạm tội trong lòng Hạ Thiên Tịch lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn tuy rằng thích Lăng Thần sủng ái đối với hắn, nhưng cũng không muốn Lăng Thần tự trách chính mình như vậy, liền bĩu môi nói, "Được rỗi, cũng không phải quá đau, anh cũng đừng tự trách, thế nhưng sau này anh không được lại làm đau tôi, tôi để cho anh buông tay anh nhất định phải buông tay, phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, không cho phép phản kháng, cũng không được tức giận."

"Ừ, anh tất cả đều nghe theo em nói, chỉ cần em không rời khỏi anh, anh tất cả đều nghe theo em hết." Lăng Thần hôn nhẹ vào cổ tay Hạ Thiên Tịch nói.

[Edit][Đam]: TRỌNG SINH CHI CƯỜNG THẾ TRỞ VỀ - THANG VIÊN NHINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ