46. (no text)

800 59 12
                                    

- Ây da~ Hoseok hyung! Em xong rồi đấy nhé! Ít nhất thì Taehyungie không có giận em! 

- Xì, mày bảo giúp anh bớt áp lực vậy mà qua đây nói vậy đó hả???

- Ừ thì, em xin lỗi. Đợi Yoongi hyung về đi đã, mới biết được chuyện gì xảy ra với hyung! 

Nói xong Jimin cười ngặt nghẽo. 

Jimin nhà ngươi, đã làm Hopi ta đây sợ chết rồi!!!

*ting toong*

- Á há, hyung, Yoongi hyung về rồi! Mau đi gặp anh ấy đi, anh ấy nói có điều muốn nói với hyung mà!

Thằng nhóc vẫn toe toét chọc ông anh đang run run cánh môi vì lo sợ kia.

 Mới hết chiến tranh lạnh hôm kia mà, nay lại có chuyện nữa sao? Sao mà số tôi khổ thế này!!!!

Ở dưới lầu vang lên tiếng của Jackson.

- Hoseok, Yoongi hyung gọi mày kìa!!!

Trời đất mẹ ơi, mới về đã gọi hồn em rồi, anh, sao không giết em chết luôn đi!

- Uh! Tao xuống liền!

Hoseok khóc không ra nước mắt, trả lời. 

-----------------------------------------------------------

Yoongi đang cởi giày, cậu đi xuống nhìn thấy anh thì đã muốn trèo lên phòng lại, nhưng lại bị Jimin đi từ trên xuống chặn lại, tình huống dở khóc dở cười này chính là đáng yêu trong mắt Yoongi. 

- Hoseok!

Anh gọi. 

- V...vâ...vâng!

Cậu lắp bắp, trông đáng thương chưa kìa! 

- Em mau lên phòng trước. Ở trong phòng chúng ta. Anh lên ngay!

- V...vâ...vâng!

Cậu ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy thẳng lên lầu. Không ngoảnh đầu lại nhìn anh. 

Lên trên lầu, cậu ngồi xuống giường, có điện thoại cũng không lấy ra, ngồi nhìn ra cửa, răng cắn vào môi muốn bật máu. Thật, tình thế này, so với lúc đi thi vào Bighit, còn áp lực hơn. 

Cửa mở. Anh bước vào, nhìn cậu, cũng ngồi xuống kế bên như Taehyung ban nãy. Nhìn cánh môi ngọt ngào mọi hôm đang bật máu, anh khó chịu nhíu mày. Như thế này, có phải là xem anh đáng sợ hơn cả ma không?

- Hoseok! Anh là ma sao?

- Đâu có, anh đâu có đáng sợ như chúng!

Câu nói của cậu ngày càng nhỏ vì được chính cậu cảm thấy mâu thuẫn. Gì mà không đáng sợ như chúng, miệng nói không nhưng mà tay chân đã đẫm mồ hôi, môi thì cắn bật máu, ánh mắt lại run run kỳ lạ nhìn anh. 

- Lại nói dối. 

- Ừ thì có hơi chút đáng sợ...Nhưng chỉ lúc này thôi! Anh đừng có hiểu lầm!

- "Lúc này thôi?!", em đã làm gì có lỗi với anh à?

Yoongi khẽ nhiu đôi mi lại, đưa mặt sát đến mặt cậu. 

• 𝔤𝔬𝔱𝔟𝔞𝔫𝔤Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ