Đồng hồ còn chưa báo thức sáu rưỡi, Chu Chính Đình đã nhảy từ trên giường xuống, kéo rèm, đánh răng rửa mặt ngồi trước bàn ăn chờ mẹ làm bữa sáng:
"Mẹ, mẹ về thật là tốt."
Mẹ Chu đem trứng rán cùng sữa bò đến trước mặt Chu Chính Đình:
"Bối Bối, trước con ăn cơm kiểu gì?"
"Mua ăn, nếu như dậy muộn thì không ăn, buổi trưa ăn ở canteen trường học, buổi tối bố nấu, nếu như bố không về con gọi thức ăn ngoài."
"Sau này nếu như mẹ không ở nhà, con có thể sang nhà cô Thái bên đối diện ăn cơm."
"Quan hệ hai người rất tốt sao?"
"Tương đối tốt, tuy hai mà một, cũng mất liên lạc nhiều năm."
Chu Chính Đình nghĩ một chút về cảnh tượng lớn lên cùng Thái Từ Khôn, cảm thấy có chút buồn cười, không biết nếu như được chứng kiến cảnh tượng Thái Từ Khôn bong bóng nước mũi thì liệu mình có còn thích cậu ấy hay không.
Ra đến cửa liền nhìn thấy người ta đã đứng đợi rồi, như tranh vẽ. Thái Từ Khôn ngồi trên xe đạp, chống một chân, mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt còn mang theo lười biếng vì mới ngủ dậy. Gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc, cả người dường như phát ra ánh sáng.
Thái Từ Khôn quay đầu nhìn thấy Chu Chính Đình đang đờ cả người:
"Có xe không?"
Chu Chính Đình lắc đầu một cái.
Thái Từ Khôn tháo cặp sách mình xuống, ném sang Chu Chính Đình, hất cắm về phía sau:
"Ngồi."
Chu Chính Đình ôm cặp sách lùi về sau một bước:
"Hả?"
"Không ngồi thì định chạy theo sau tôi đến bến xe bus à?"
Thái Từ Khôn nhíu nhíu mày.
"Thì ngồi."
Chu Chính Đình một tay ôm cặp sách của Thái Từ Khôn, một bên nhẹ nhàng nắm lấy góc áo bên eo cậu, cắn cắn môi:
"Mình không biết là chỗ này cách trạm xe bus xa như vậy, mai mình sẽ mua xe đạp."
"Tùy ý, cậu cũng không nặng."
Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn phía sau lưng Thái Từ Khôn, có cảm giác như trái tim mình nổ tung, đây là Thái Từ Khôn sao.
Khoảng mười phút sau, hai người mới đến bến xe bus, Thái Từ Khôn đem xe đạp khóa vào lan can, sau đó cùng Chu Chính Đình đứng trước trạm dừng chờ xe công cộng.
Xung quanh không có ai chờ xe, Chu Chính Đình cảm thấy thật giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình và Thái Từ Khôn.
Nhìn thấy xe bus đi tới, Thái Từ Khôn lấy mũ cùng khẩu trang trong cặp ra mang vào. Chu Chính Đình ngồi bên cạnh Thái Từ Khôn, cảm giác hoảng hốt lại đến, cậu quay đầu lại nhìn Thái Từ Khôn đang để lộ ra mỗi hai con mắt.
Thái Từ Khôn nhận được ánh mắt của Chu Chính Đình, cho rằng cậu ấy đang hiếu kỳ tại sao mình lại phải che kín như vậy:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình] LOVE AT FIRST KISS
FanfictionMình giận, cậu đồng ý nghe mình mắng, cậu từ bỏ mọi sự kiêu ngạo, từ bỏ hết thảy nguyên tắc, bao dung toàn bộ tùy hứng của mình. Mình hài lòng, cậu cười cùng mình, đến cuối cùng mình không biết rõ được mình cười là vì câu chuyện thú vị hay là vì cậu...