Dưới lớp học.
"Duệ Bân, cậu có chuyện gì?"
"A...Chính Đình, mình thích cậu, cậu biết chứ?"
"Không có ý..."
Chu Chính Đình còn chưa nói hết đã bị Trịnh Duệ Bân ngắt lời.
"Mình không muốn mang đến gánh nặng cho cậu, chỉ là muốn hỏi, cậu thích Thái Từ Khôn đúng không?"
"A, đúng..."
"Hai người yêu nhau à?"
"Không có......"
"Vậy mình sẽ tiếp tục thích cậu, theo đuổi cậu, có thể cho mình một cơ hội không? Không cần cậu làm gì hết, chỉ cần cho phép mình xuất hiện bên cạnh cậu là được."
"Duệ Bân, mình không muốn cậu thích mình."
Trịnh Duệ Bân cười:
"Làm sao có khả năng không thích Chính Đình đây? Cậu tốt như vậy."
Chu Chính Đình vừa trở lại phòng học liền nằm nhoài trên bàn, đầu óc loạn cào cào, như một cuộn len, càng nghĩ càng loạn. Nếu nghĩ không ra, vậy thì không nghĩ nữa là được rồi.
Mặt của Hoàng Minh Hạo xuất hiện ngay bên cạnh, cười ma quái:
"Sao cậu lại lấy sách giáo khoa đưa cho Thái Từ Khôn?"
Chu Chính Đình cho Hoàng Minh Hạo ngắm gáy mình.
Hoàng Minh Hạo lại vòng sang bên kia, dí sát vào mặt Chu Chính Đình:
"Hai người là quan hệ gì đây?"
Chu Chính Đình đưa tay đẩy mặt Hoàng Minh Hạo ra:
"Còn có thể là quan hệ gì? Mình thích cậu ấy, cậu ấy không thích mình, mình đang cố gắng để cậu ấy thích mình, cuối cùng cậu ấy nhất định sẽ thích mình, thế thôi."
"Lằng nhằng thế à? Thế tại sao cậu lại đưa sách giáo khoa cho Thái Từ Khôn?"
"Tín vật đính ước."
"Dùng sách giáo khoa làm vật đính ước, sao cậu không lấy bài thi đi làm hôn thú luôn đi."
Thái Từ Khôn một tay chống đầu, một tay quay bút, đảo mắt xung quanh, không ngừng nhìn về phía của phòng học. Những người khác khi bước qua cửa lớp đều phải đối diện với Thái Từ Khôn, đỏ mặt cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn cậu.
Thái Từ Khôn cúi mắt xuống tiếp tục đọc sách, sau đó lại nhấc tầm mắt lên nhìn về phía cửa.
Trịnh Duệ Bân vừa bước vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau, liền hữu hảo hơi nhíu mày, nở nụ cười, xem ra rất ôn hòa, không hề có một chút công kích nào.
Khuôn mặt Thái Từ Khôn không hề có cảm xúc, dời ánh mắt đi nơi khác, tiếp tục đọc sách, cũng không đem sự chú ý của mình đặt trên cửa nữa.
Chu Chính Đình rất đau đầu, Chu Chính Đình có tâm sự, Thái Từ Khôn đi bên cạnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
"Có buồn thì đừng giấu."
Thái Từ Khôn sau khi do dự cũng quyết định mở miệng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình] LOVE AT FIRST KISS
FanfictionMình giận, cậu đồng ý nghe mình mắng, cậu từ bỏ mọi sự kiêu ngạo, từ bỏ hết thảy nguyên tắc, bao dung toàn bộ tùy hứng của mình. Mình hài lòng, cậu cười cùng mình, đến cuối cùng mình không biết rõ được mình cười là vì câu chuyện thú vị hay là vì cậu...