Buổi tối, sau khi về nhà, Thái Từ Khôn đứng trước cửa sổ, gọi điện cho Tiểu Quỷ."Tiểu Quỷ, ngày mai Chu Chính Đình cũng muốn đến S báo danh, có thể làm phiền cậu chăm sóc cậu ấy một chút không? Mình có tiết học, không thể nào đi cùng được."
Tiểu Quỷ cùng Bốc Phàm cũng là tân sinh viên của học viện S, đều là khoa biểu diễn.
"Yên tâm đi, Khôn ca."
Cúp điện thoại, Thái Từ Khôn đi tới cửa phòng Chu Chính Đình, nhìn cậu đem toàn bộ đồ dùng trải khắp nơi, trên giường, trên bàn, trên ghế salon, chỗ nào cũng chất đầy quần áo. Còn nhân vật chính thì đang ngồi khoanh chân trên thảm, than thở. Thái Từ Khôn nhón chân tìm chỗ trống mà đi vào trong nhà, không để ý sẽ giẫm lên đồ dùng mất, ngồi xổm bên cạnh Chu Chính Đình, xoa xoa đầu cậu ấy.
"Tại sao lại làm loạn hết đồ lên như vậy?"
Chu Chính Đình có chút đau đầu, gãi gãi tóc.
"Mình không biết nên mang cái gì đi học."
"Nhu phẩm thiết yếu, còn lại mang mấy bộ quần áo là được."
Thái Từ Khôn nhìn thấy một hộp giấy lớn trong vali của Chu Chính Đình, chỉ chỉ.
"Đây là cái gì?"
Chu Chính Đình liếc mắt nhìn, lập tức nhào tới đem chiếc hộp ôm vào trong lồng ngực, sau đó lại giấy đằng sau lưng.
"Cậu chưa nhìn thấy gì cả."
Thái Từ Khôn đầu tiên chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng nhìn thấy Chu Chính Đình phản ứng một cách kích động, lại còn cười một cách giả tạo, liền nhíu nhíu mày.
"Cậu tự nộp ra đây hay là để mình đến cướp?"
Chu Chính Đình mạnh miệng lắc đầu một cái.
"Mình không hiểu cậu đang nói về cái gì cả."
Thái Từ Khôn dùng ánh mắt khóa chặt Chu Chính Đình, nghiêng người về phía trước, tiếp cận cậu ấy.
Chu Chính Đình không dám nhìn Thái Từ Khôn, ngồi ở dưới đất, lùi về đằng sau từng chút một.
Sư tử đã xác định được con mồi thì sẽ không dễ dàng để nói chạy mất. Thái Từ Khôn từ từ chuyển về thế quỳ, tiếp tục tiến tới gần Chu Chính Đình.
Đằng sau Chu Chính Đình còn có một hộp giấy lớn, tốc độ di chuyển trở nên chậm hơn rất nhiều, sau đó vấp ngã ra đằng sau thảm, lưng vẫn kiên trì chống đỡ hộp giấy.
Thái Từ Khôn khom người xuống, cúi đầu hôn Chu Chính Đình, nhẹ nhàng cọ xát, nhẹ nhàng xâm chiếm, hô hấp dần dần trở nên nóng rực.
Chu Chính Đình ngây ngất, mơ hồ bị Thái Từ Khôn ôm lấy lưng, hai cơ thể chăm chú quấn lấy nhau.
Trên môi đã không còn cảm xúc mềm mại, Chu Chính Đình vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thái Từ Khôn lấy được chiếc hộp giấy tự lúc nào, còn đang mở cái nắp, cậu hét to một tiếng muốn cướp lại, nhưng đáng tiếc là không kịp nữa rồi.
Cho đến lúc cầm được cái hộp trong tay, Thái Từ Khôn vẫn rất nghi hoặc, bên trong rốt cuộc là cái gì? Sao lại nặng như vậy. Khi thấy được đồ vật bên trong cái hộp, cậu sững sờ tại chỗ, im lặng không nói gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình] LOVE AT FIRST KISS
FanfictionMình giận, cậu đồng ý nghe mình mắng, cậu từ bỏ mọi sự kiêu ngạo, từ bỏ hết thảy nguyên tắc, bao dung toàn bộ tùy hứng của mình. Mình hài lòng, cậu cười cùng mình, đến cuối cùng mình không biết rõ được mình cười là vì câu chuyện thú vị hay là vì cậu...