Chương 52

1K 46 0
                                    

Buổi sáng, Tuấn Khải thức dậy, nhìn ngắm nhân nhi đang oa trong lòng mình ngủ say sưa, lòng đầy thỏa mãn, mặc dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải rời giường, thượng triều.

Vốn hắn có thể không đi, nhưng hôm nay hắn có một việc quan trọng, hắn muốn xin thánh chỉ tứ hôn, gặp lại cậu sau 10 năm xa cách, hắn không nhẫn nại được nữa, hắn muốn ngay lập tức thú cậu, đem cậu vây lại trong cái lồng của mình, để cậu chỉ có thể ở bên cạnh hắn, không thể rời xa hắn.

Tuấn Khải không nỡ đánh thức Vương Nguyên với lại, hắn chỉ định đi một lát rồi về ngay, nên không phân phó gì mà cứ thế đi luôn.

Cầm thánh chỉ tứ hôn trong tay, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, bước chân bất giác trở nên gấp gáp hơn, hắn muốn hìn thấy cậu ngay, muốn cậu chia sẻ niềm vui cùng mình, muốn thông báo cho cậu biết, một tháng nữa, bọn họ sẽ thành thân.

Hắn không hề hỏi ý kiến của cậu hay báo trước cho cậu biết, vì điều này không cần thiết. Vương Nguyên chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu cậu không đồng ý, hắn cũng sẽ buộc cậu đồng ý, nếu caauh muốn rời đi, hắn nhất đi sẽ chặt đi đôi chân của câhh, dù sao, cho dù cậu bị tàn phế, hắn cũng không ghét bỏ.

Chỉ là, tâm hồn vui sướng ấy, khi nhìn thấy Nguyên Nhi mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay bị người ta bắt nạt, bị người ta tổn thương, và sắp bị người ta hủy dung thì liền biến mất.

Tình cảnh này làm hắn nhớ tới 10 năm trước, cậu cũng bị người ta bắt được, bị người ta hủy dung, sau đó, cậu rời xa hắn.

Trái tim Tuấn Khải thắt lại, như có người bóp chặt, tưởng chừng như, nó muốn ngừng đập, đôi mắt hắn đỏ lên, đầy sát khí. Tuấn Khải thẫm chí không cần nghĩ ngợi, hắn chạy nhanh tới chỗ cậu, dùng hết sức lực của mình đánh bay cái thứ có thể khiến cho cậu rời xa hắn, hắn không thể để cậu rời xa hắn nữa, hắn không thể chịu được nỗi đau thấu tim gan ấy thêm một lần nào nữa.

Ôm Vương Nguyên trong lòng, cánh tay Tuấn Khải run run, sát khí trong mắt vẫn không hề lui, cánh tay cứ tăng thêm lực đạo, hắn không thể mất cậu, không thể, cho dù cậu có chết, cũng phải chết cùng với hắn.

Bản thân bỗng chốc bị một người nào đó ôm vào lòng, trong khoang mũi ngập tràn hơi thở quen thuộc, Vương Nguyên liền biết ngay đó là Tuấn Khải, nhưng cậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại cảm giác cơ thể như bị bẻ gãy, hắn dùng sức quá lớn, khiến cậu không chịu nỗi.

Cố gắng ngước mắt nhìn lên, thì thấy đôi mắt hắn đỏ hằn, đang nhìn chằm chằm vào mình, không hề chớp mắt lấy một cái. Vương Nguyên biết, hắn lại “lên cơn”. Chấp niệm của hắn đối với cậu, nay đã không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung, nó như một loại bệnh.

Dùng hết sức mình ôm lấy hắn, ôm thật chặt, để hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, để hắn biết, mình vẫn luôn bên cạnh hắn. Mãi mãi bên cạnh hắn, không xa rời.

Lúc này, đám người Hà Mộc cũng chạy tới, nhìn nhìn Thẩm Như My cùng với Nhứ Nhi đang hấp gối nằm trên mặt đất, nhìn vương gia nhà mình đang ôm lấy Vương Nguyên, ánh mắt thì đỏ lên, không bình thường, ông liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Nuôi Dưỡng Bạo Vương [Đam mỹ] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ