Chương 61

944 32 2
                                    

-“Đại ca, ca thật là giỏi!” (đang nói nguyên nhi ấy)

-“Hoàng hậu, ta thật khâm phục!”

-“Ầy! Hoàng hậu gì, chẳng phải chúng ta là anh em kết nghĩa sao? Nói lại, ta còn phải gọi người là trưởng bối nữa kìa!”

-“A! mấy người đang chê ta già sao?”

Nhìn ba người đang nói chuyện với nhau có vẻ rất hợp ý, Sở Phong cười cười, sau đó quay sang nói với Tuấn Khải:

-“Tứ đệ, đó là  Vương tiền bôí sao, nhìn hình dạng này, làm sao ta có thể gọi câu một tiếng thúc thúc được chứ.”

Sở Dực đang ngồi trên xe lăn lập tức quay mặt đi chỗ khác, một bộ, “ta không quen với kẻ ngốc này”, Tuấn khải nghe thấy lời của Sở Phong thì trầm mặc một chút, sau đó mới lên tiếng:

-“Em ấy là thê tử của ta, đệ đệ của ngươi.”

Dường như giọng điệu của Tuấn khải quá âm trầm, nên người nào đó lập tức nhận ra.

-“Ách! Biết rồi biết rồi.” – Không có thúc thúc nào hết, nhân gia chỉ là người của hắn, thê tử của hắn, được chưa.

Tuấn khải thấy Sở Phong tương đối thức thời, cũng không tiếp tục truy cứu, hắn rất ghét cái thân phận hậu bối này, vì đã từng là hậu bối của cậu, vì bản thân đã từng được cậu nuôi dưỡng, nên cậu cũng từng lấy lí do này từ chối hắn, bởi vậy hắn rất ghét ai nhắc tới chuyện, hắn từng là hậu bối của cậu.

Sở Phong thấy Tuấn khải không để ý đến mình, liền bắt chuyện với Sở Dực:”Tiểu Cửu, đệ suy nghĩ thông suốt rồi sao, quyết định ôm mỹ nhân vào ngực?”

Sở Dực ngẩng đầu lên, nhìn qua Trịnh Tâm Ngữ đang cười rất tươi ở bên kia, nói:”Đệ thật sự rất yêu nàng, nhưng, thân thể của đệ thế này, không xứng với nàng.”

Sở Phong không đồng ý nói:”Cái gì xứng với không xứng, chỉ cần là cả hai lưỡng tình tương duyệt là được rồi.’

Tuấn Khải bên cạnh chen vào:”Là nam nhân Vương gia, chỉ cần thích, thì ra sức chiếm lấy.”

Sở Phong bên cạnh lại tiếp:”Đệ nghĩ rằng, để nàng ấy bên cạnh một người khác, đệ sẽ chịu được sao.”

Sở Dực ngẩng nhìn hai người, sau đó nói:”Không chịu được, đệ nhất định, sẽ giết người đó!” – giọng nói đã hơi hơi ẩn sát khí. Sau đó, ánh mắt lại nhu hòa, nhìn Trịnh Tâm Ngữ ở bên kia:” Bởi vậy, đệ đã quyết định không buông tay nữa. Từ khi nàng ấy nói, nàng ấy thích đệ, thì đệ đã không thể buông tay được nữa rồi.”

Chính lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Tuấn khải lại vang lên:”Nếu như sau này, nàng ấy tỉnh ngộ, vì cái chân tàn phế đó mà rời đi đệ thì sao?.”

Sở Phong nghe vậy, liền kêu lên:” Sao lúc này lại nhắc tới chuyện ấy.”-Tên này khó khăn lắm mới quyết tâm được.

Tuấn khải không nhìn ánh mắt chỉ trích của Sở Phong, chỉ nhìn chằm chằm Sở Dực, đợi câu trả lời.

Sở Dực khi nghe thấy Tuấn Khải nhắc tới chân của mình, thì hai mắt co rụt lại, sau đó, chuyển ánh mắt về Tuấn Khải, nghiêm túc nói:” Nếu nàng ấy đã lựa chọn đệ, thì sau này, nàng ấy sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa. Đệ sẽ hết sức cưng chiều nàng, bảo hộ nàng, cho nàng vinh hoa phú quý để bù đắp, nhưng tuyệt, không cho phép nàng rời khỏi đệ.”

Nuôi Dưỡng Bạo Vương [Đam mỹ] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ