Đến khi nàng muốn nhìn cho kĩ thì hắn đã đứng dậy, quay lưng vứt cho nàng một câu: "Ta đến thư phòng."
Nàng ngồi dậy từ trên giường, nghĩ kĩ lại, cảm thấy quan hệ của hắn và Thẩm U Tâm hình như không giống như Ám Hương suy đoán. Nàng đã để ý quan sát, ở trước mặt Thẩm U Tâm hắn không hề lộ ra bộ dạng tình ý triền miên gì cả. Nhưng nếu đã không yêu nàng ấy thì tại sao còn giữ mãi trong Vương phủ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vậy là sáng hôm sau, ăn cơm sáng xong nàng liền ôm một bụng hiếu kỳ đến Khách xá thanh.
Thẩm U Tâm thấy nàng liền lộ ra nụ cười xinh đẹp dịu dàng, "Tối qua tẩu tẩu ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon lắm." Mộ Dung Tuyết bỗng hơi ngại, giống như tối qua giận dỗi với Gia Luật Ngạn bị người ta nhìn thấy.
Thẩm U Tâm bảo Sảnh nhi dâng trà, cười nói: "Thức ăn tẩu tẩu nấu thật ngon quá, lúc nào rảnh rỗi có thể dạy muội không?"
Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài, "Ta muốn dạy muội lắm, nhưng Vương gia nói Quân tử lánh xa nhà bếp, chỉ e biết ta dạy muội nấu ăn chàng sẽ giận đến vểnh râu thôi."
Thẩm U Tâm phì cười: "Biểu ca không lo đến mấy chuyện này đâu. Chỉ sợ muội vụng về không học được thôi."
"Đơn giản lắm, chỉ cần muội có lòng có tình, không có gì là không học được." Vừa nhắc đến thế mạnh của mình, Mộ Dung Tuyết lập tức cười tràn đầy tự tin, rực rỡ động lòng.
Thẩm U Tâm cười nói: "Dù sao muội cũng rảnh rỗi, nếu tẩu tẩu không chê muội ngốc thì dạy muội vài món nhé." Nàng rất ngưỡng mộ bản lĩnh nấu ăn của Mộ Dung Tuyết, cũng rất khâm phục tâm tư tinh tế của Mộ Dung Tuyết lúc nấu ăn, nàng cảm thấy nữ nhân hoạt bát cởi mở như vậy mới càng thích hợp với Gia Luật Ngạn hơn, nhưng thích hợp với mình chưa chắc mình đã thích, trên thế gian có nhiều người không thấy hoa đẹp bên cạnh, chỉ hướng về thuyền quyên ở cung trăng.
Mộ Dung Tuyết thấy nàng thành tâm thật ý muốn học, liền gọi Sảnh nhi mang bút mực đến, viết xuống mấy món ăn sở trường của mình.
Thẩm U Tâm hơi cảm động, không ngờ Mộ Dung Tuyết chịu đem món ăn sở trường của mình ra truyền thụ, không hề giấu diếm. Nàng ở Chiêu Dương vương phủ đã ba tháng, trong phủ có lời đồn thế nào nàng không cần hỏi cũng biết rõ ràng. Nàng là một nữ nhân băng tuyết thông minh, còn Mộ Dung Tuyết vừa hay cũng là người quang minh lỗi lạc, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều viết rõ tâm sự của mình. Thẩm U Tâm cũng đoán được nguyên nhân tại sao Mộ Dung Tuyết lại đến Khách xá thanh, nhưng từ lúc bắt đầu nàng vốn đã không muốn giải thích, Thanh giả tự thanh[1], nếu Mộ Dung Tuyết không tin thì bất luận nàng giải thích thế nào cũng chỉ là càng tô càng đen, ngược lại còn giấu đầu lòi đuôi.
[1. Người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì, bản chất cũng vẫn ngay thẳng, sự thật rồi sẽ được phơi bày.]
Nhưng nay nàng lại yêu thích Mộ Dung Tuyết, nhìn thấy tấm chân tình của Mộ Dung Tuyết đối với Gia Luật Ngạn, nghĩ đến mình, bất giác nảy sinh cảm giác tri âm đồng cảnh ngộ.
Khi Mộ Dung Tuyết viết hết phương thức chế biến Nhân sinh tứ hỉ, Thẩm U Tâm cất đi, mỉm cười nói: "Tẩu tẩu, tẩu có biết tại sao muội lại ở trong Vương phủ không?"
"Tại sao?" Trong phút chốc Mộ Dung Tuyết cảm thấy tim mình đập nhanh đến sắp ngừng. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, dường như muốn nuốt xuống trái tim đã bị xách lên cổ họng.
"Phụ mẫu muội đều mất, lo liệu việc nhà là đại ca Thẩm Thương Lãng. Huynh ấy là một kẻ ăn chơi, học chẳng hay, cày chẳng biết, gia sản phụ mẫu để lại sắp bị huynh ấy làm mất sạch, vậy là huynh ấy liền nhằm vào muội. Vừa hay Thành Hi vương phi qua đời, muốn tìm người tục huyền." Nói đến đây, Thẩm U Tâm cười ngán ngẩm: "Thành Hi vương nổi danh háo sắc, trong phủ có hai mươi mấy cơ thiếp. Người như vậy đương nhiên muội không chịu lấy. Đại ca liền bày kế chuốc say muội trong tiết Thượng tỵ[2], còn gọi Thành Hi vương đến, nếu không phải biểu ca bắt gặp..." Nói đến đây, Thẩm U Tâm không nói tiếp nữa, tình tiết còn lại chính là Nhị vương tranh nhất nữ, đề tài bất tận của những lẻ ngồi lê đôi mách trong Kinh thành.
[2. Tiết Thượng tỵ là ngày lễ truyền thống có từ thời xa xưa của Trung Quốc, diễn ra vào ngày 3 tháng 3 âm lịch hằng năm. Từ thời Tống trở đi, do trường phái Lý học ngày càng phát triển, lễ giáo vô cùng nghiêm khắc, cho nên lễ hội này không còn thịnh hành trong tập tục văn hóa của người Hán.]
Mộ Dung Tuyết tức giận nói: "Đại ca muội có còn là con người không? Không ngờ lại hãm hại muội muội ruột của mình."
Thẩm U Tâm bất lực thở dài: "Trong mắt huynh ấy chỉ có tiền thôi."
Lúc này tuy Mộ Dung Tuyết đã hiểu tại sao Thẩm U Tâm lại ở trong Vương phủ, nhưng lòng vẫn còn nghi hoặc, rốt cuộc Gia Luật Ngạn có yêu Thẩm U Tâm không? Vì sợ Thẩm Thương Lãng hại nàng ấy nên mới bảo vệ, hay thật sự vì mình yêu nên mới Kim ốc tàng Kiều?
Thẩm U Tâm đương nhiên biết trong lòng Mộ Dung Tuyết nghĩ gì, nàng liền giải thích: "Biểu ca không hề có tư tâm gì. Xảy ra chuyện hôm tiết Thượng tỵ, trong lòng muội rất sợ nên xin biểu ca cho muội vào ở Chiêu Dương vương phủ lánh nạn, đại ca xưa nay rất sợ biểu ca, đương nhiên cũng không dám đến Vương phủ đòi người."
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, bỗng cảm thấy lòng thoải mái đi nhiều, thì ra không phải Gia Luật Ngạn đón nàng ấy đến, là nàng ấy chủ động vào ở. Nàng quan tâm nói: "Như vậy e sẽ không tốt cho thanh danh của muội muội."
Thẩm U Tâm cười cười: "Muội thà tổn hại thanh danh cũng không muốn lấy Thành Hi vương."
Mộ Dung Tuyết nghe câu này, lập tức nảy sinh cảm giác tri âm, nàng kích động nói: "Ta cũng vậy, thà mất mạng cũng không chịu lấy người mình không yêu."
Thẩm U Tâm nghe trong lời nàng có ẩn ý, bất giác hiếu kỳ hỏi: "Tẩu tẩu lấy biểu ca lẽ nào còn có ẩn tình gì nữa sao?"
"Đương nhiên rồi." Mộ Dung Tuyết vừa định kể chuyện mình và Gia Luật Ngạn, nhưng lại nghĩ đây là tội khi quân, cho dù là biểu muội của Gia Luật Ngạn cũng không thể nói rõ, vậy là nàng kịp thời khựng lại, chỉ kể chuyện mình chủ động xin Triệu thục phi được lấy Gia Luật Ngạn.
Thẩm U Tâm kinh ngạc: "Tẩu tẩu thật là to gan." Cô nương Giang Nam yêu kiều xinh xắn trước mặt này cứ như là một thần thoại, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, không ngờ lại ẩn chứa một năng lượng mạnh mẽ như vậy. Thẩm U Tâm bội phục, ngưỡng mộ rung động tận đáy lòng.
"Đời ta chỉ định gả đi một lần, bởi vậy đương nhiên phải lấy người ta yêu. Bánh từ trên trời rơi xuống thì hiếm lắm, nhưng trên thế gian này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, hạnh phúc của mình nhất định phải nỗ lực giành lấy mới không uổng kiếp người." Mộ Dung Tuyết cười kiêu ngạo, trên mặt là ánh sáng chói lọi, hạnh phúc khiến người ta ngưỡng mộ.
Thẩm U Tâm nghe bỗng cảm thấy lòng dậy sóng, cuối cùng không kìm được mà kể tâm sự của mình. "Tẩu tẩu biết không, muội cũng yêu một người."
"Ai vậy?" Mộ Dung Tuyết hỏi xong, căng thẳng đến mức không thể thở nổi. Rốt cuộc có phải là Gia Luật Ngạn không, mãi đến giờ phút này nàng vẫn không thể xác định được, quan tâm tắc loạn, chỉ cần dính đến hắn nàng liền cảm thấy đầu óc mình đặc lại như hồ dán liễn (câu đối) xuân, hoàn toàn mất đi khí chất băng tuyết thông minh vốn có.
Nhưng Thẩm U Tâm vừa nói đến ý trung nhân liền lộ ra sự xấu hổ của thiếu nữ, trở nên ấp a ấp úng, cả buổi mới bẽn lẽn đáp: "Chàng là con trai nhũ mẫu của muội, tên Tạ Trực."
Lời này như một làn gió xuân, thổi bay hết mây đen nặng nề trong lòng Mộ Dung Tuyết, nàng vừa vui thích vừa hiếu kỳ, "Tại sao muội muội không yêu Vương gia?"
"Tẩu tẩu, cho dù là bạc cũng không phải người người đều yêu, có người còn coi tiền bạc như phân bùn nữa đó." Thẩm U Tâm mỉm cười, lòng thầm nói, tẩu coi biểu ca là ý trung nhân, nhưng trong mắt muội, huynh ấy lạnh lùng vô vị, không dịu dàng chu đáo như Tạ Trực.
Mộ Dung Tuyết: "......" Trong lòng nàng, Gia Luật Ngạn đương nhiên không phải là bạc, hắn còn khiến người ta yêu thích hơn cả vàng. Xác định Thẩm U Tâm không phải là ý trung nhân của Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết lập tức coi nàng là biểu muội ruột của mình, nhiệt tình tính toán cho nàng.
"Muội muội cứ trốn như vậy cũng không phải là cách. Chi bằng đi tìm Tạ Trực, đôi bên yêu thương nhau tại sao lại không ở bên nhau?"
"Hôn nhân đại sự phải có lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Thân phận bọn muội quá cách biệt, đại ca tuyệt đối không đồng ý đâu."
Mộ Dung Tuyết thở một hơi, "Muội muội, ta thấy muội học hành quá nhiều nên hơi hủ bại rồi. Phụ mẫu muội không còn, trưởng huynh vô đức, mình phải tự làm chủ cho bản thân chứ. Đại ca của muội coi muội là cây hái ra tiền, muội lấy ai hà tất cần hắn đồng ý nữa?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Trầm Hương Tuyết (Hầm thịt kế) - Thị Kim
RandomTrên công tâm, dưới công thân. Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ "thịt thừa" (1) phấn đấu thành "thịt trong tim". (1) Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không n...