Chương 43.1

4.8K 163 19
                                    

Vết máu kia rất rõ ràng, giống như vừa mới dính lên, đầu tiên cô quét mắt nhìn bản thân một vòng, lúc này mới ngẩng đầu hướng phía Lâm Lục Kiêu trừng mắt, chỉ thấy anh lộ vẻ xấu hổ, cào cào mí mắt.

Nam Sơ bắt lấy cánh tay Lâm Lục Kiêu, bị anh chặn lại, ý đồ muốn thoát ra: "Đợi chút...."

Cô gái nhỏ vẫn khăng khăng, trên mặt lộ ra vẻ cứng nhắc, biểu tình hung ác, Lâm Lục Kiêu trong lòng kêu la, xong rồi.

Vừa thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt, sau lưng liền bị cô mạnh mẽ xốc lên, chỉ thấy trên áo sơ mi quân nhân màu xanh biếc nhuốm một mảng máu đỏ chói mắt.

Đột nhiên hiểu được vì sao vừa rồi bất luận kích thích như thế nào, anh cũng không chịu cởi quần áo.

Lần này nhìn không ra tâm tình của cô.

Cả người cô ngây ngốc, nhìn chằm chằm xuống đất, khiến Lâm Lục Kiêu sợ hãi, thoát ra, vội kéo người vào trong lòng ôm lấy, nhỏ giọng nói: "Lúc phá bom xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt rồi, miệng vết thương chỉ bị nứt ra thôi, anh trở về thay thuốc lần nữa là ổn rồi, em đừng nghĩ nhiều, anh không nói với em là vì sợ em lo lắng."

Lúc Lâm Lục Kiêu vừa trở về, liền nghĩ.

Thời gian này mình không liên hệ với cô ấy, nếu tiểu nha đầu kia tức giận thì phải làm sao? Nên dỗ dành như thế nào? Anh đối với chuyện dỗ dành con gái cũng không có kinh nghiệm.

Thẩm Mục cho anh một kiến nghị, tỏ vẻ đáng thương.

Đoán rằng nhìn thấy vết thương trên lưng kia cũng sẽ không nóng nảy được, tuy rằng kinh thường, nhưng ngẫm lại có thể thấy cô đau lòng vì anh cũng tốt.

Vết thương này đối với anh mà nói thì vẫn ổn.

Nhưng tiểu cô nương kia có vẻ chưa trải qua bất kì sóng to gió lớn nào, thấy máu liền bị dọa đến ngây ngốc, trong ánh mắt đều là đau lòng, anh thấy vậy liền thư thái khó hiểu.

Có người đau lòng vì mình đúng thật là khá tốt.

Từ nhỏ đến lớn cũng  chưa có ai vì anh mà đau lòng, nam nhi có chút thương tích cũng là điều rất bình thường.

Biểu hiện của cô rất vừa lòng anh, trong lòng nghĩ đến muốn đem hết nỗi đau của cô khắc vào trong xương tủy, sau đó liền nắm tay cô thật chặt, cúi đầu hôn xuống , xoa xoa vai: "Chỉ có chút việc nhỏ này đã khiến em bị dọa choáng váng, em như thế này không được, phải có khí khái của quân tẩu* chứ."

(*): vợ quân nhân.

Nam Sơ trợn tròn mắt muốn véo anh, anh tránh được, bắt lấy tay cô, nắm lấy, ngón tay đầy đặn tinh tế bị anh từng chút xoa nắn.

Bên tai còn giáo huấn cho cô tác phong của quân tẩu.

"Mạnh Xử, em còn nhớ không? Khi ông ấy còn trẻ đã ra tiền tuyến, gặp nhiều nguy hiểm, thiết bị đâu có hệ số an toàn cao giống như bây giờ, có đôi khi gặp điều kiện ác liệt, tay không cũng tiến vào cứu người. Ông ấy trải qua nhiều năm như vậy, vết thương lớn nhỏ trên người nhiều vô kể, đừng trách ông ấy tính tình cứng rắn như vậy, thực ra là do hoàn cảnh tôi luyện. Bọn họ năm đó thực sự không giống với chúng ta, ăn đắng so với chúng ta ăn muối còn nhiều hơn, ông ấy chính là như vậy, nhìn không vừa mắt bất cứ thứ gì, trong mắt chà không ra hạt cát, nếu ông ấy không thích em, bình thường, ông ấy ai cũng không thích, trừ vợ của ông, đến con trai ông còn có thể đoạn tuyệt, chút này có tính là gì?"

[EDIT] Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa- Nhĩ Đông Thố TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ