Chương 19

5K 130 6
                                    


Cơm nước xong, Dương Chấn Cường mới dẫn mọi người đến hội trường lầu hai để tham quan học hỏi về phim tuyên truyền phòng cháy trước đây. Xem đến cuối cùng, tất cả mọi người đều hơi trầm mặc.

Thật ra thì chính là một bộ phim tài liệu, tên là "Nghề kỵ binh của quốc gia", phóng viên và nhiếp ảnh gia quay phim chụp ảnh hiện trường cứu viện rất nhiều, nhạc đệm rung động.

Thế lửa ngất trời; gió quỷ lượn vòng; thân núi sụp đổ; sóng thần lũ lụt; bệnh dịch mất mùa.

Vẫn luôn có thể nhìn thấy những bóng dáng như vậy, không màng mưa gió, không sợ con đường phía trước, thấy chết không sờn.

Có một đoạn hình ảnh đặc biệt đẹp khiến người ta rung động.

Một người dân ở lầu tám, chung cư cũ nát, bức tường đầy tro bụi, ống nước đã lâu không tu sửa, lung lay xiêu vẹo, đứa bé tám tháng tuổi bị kẹt trong cửa sổ chống trộm, nhân viên cứu hỏa làm ròng rã cho tới trưa, có người treo ngược, có người đu giữ giữa không trung, mất rất nhiều sức lực mới cứu được đứa bé ra khỏi cửa sổ chống trộm.

Lính cứu hỏa trả đứa bé lại cho ba mẹ.

Ba mẹ quỳ xuống đất, dập đầu cảm ơn, khóc đến không thành tiếng, bên tai đều hỗn độn, lúc người chiến sĩ phòng cháy chửa cháy rời đi đã chào một cái theo thông lệ.

Đứa bé bị ba mẹ ôm vào trong ngực, đôi mắt đen lúng liếng mở to, giống như đang nghe ngóng thế giới, ba giây sau, cũng bắt chước theo dáng vẻ của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, chào lại một cái, mặc dù dáng vẻ nghiêng lệch non nớt không quá tiêu chuẩn, nhưng vẻ tôn kính trên nét mặt thì ai cũng có thể nhìn ra.

Nam Sơ nhớ đến một câu trong "Nghiêm Hoa Kinh".

—— Không cầu yên vui cho mình, chỉ mong chúng sinh được thoát khỏi đau khổ.

Hình dung về họ không thể thích hợp hơn.

Xem xong phim tài liệu, cảm xúc nhất thời không thể dịu đi, lúc mọi người còn đắm chìm trong thương xuân thu buồn (*) thì bị một câu nói của Lâm Lục Kiêu đưa về thực tại.

(*) Thương xuân thu buồn: cảnh vật biến hóa tự nhiên theo mùa khiến lòng người buồn thương không rõ lý do, ý ở đây là xem xong đoạn phim cảm xúc chìm đắm không rút ra được.

Anh đứng trước màn ảnh, dáng vẻ nghiêm chỉnh, thân thể thẳng tắp.

"Ngày mai cuộc huấn luyện tân binh chính thức bắt đầu, khổ cực là chuyện tất nhiên, không thể uổng phí lần gặp này, tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi."

Cả đám tân binh như đang đối mặt với kẻ đại thù.

Đến giờ này Nghiêm Đại vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc chạy hai ngàn mét buổi chiều, vừa nghe lúc này mới bắt đầu, trong lòng có suy tính, chọc chọc Nam Sơ, "Này, hai đứa mình cùng rút lui đi, được không? Tôi thấy thân thể này của cô cũng chịu không nổi đâu, tôi cũng không muốn vướng vào khổ cực này, biết là bọn họ vất vả, tụi mình quay về quay phim là được rồi đừng gây thêm phiền phức cho họ."

Nam Sơ liếc nhìn cô ta, "Muốn đi thì cô đi đi, tôi không đi."

"Một mình tôi trở về, không phải tôi sẽ bị Hàn tổng lột da sao?!" Nghiêm Đại bĩu môi, "Cô ở lại làm gì chứ?! Nơi này có gì đáng để cô ở lại?"

Ánh mắt Nam Sơ nhìn chằm chằm sân khấu, "Tự nhiên thấy thích."

Nghiêm Đại nhìn theo tầm mắt của cô, sân khấu trống rỗng, ngoại trừ Lâm Lục Kiêu đang đứng xoay lưng cuộn màn hình, cô ta thật sự nhìn không ra mấy thứ đồ này có gì đáng giá để cô thích?

Lâm Lục Kiêu? Chắc chắn không phải, tuy đội trưởng là kiểu rất nam tính, nhưng mà nữ diễn viên nào không muốn gả vào nhà giàu có để tiến vào con đường quyền quý, một trung đội trưởng cỏn con này tuyệt đối không hấp dẫn được bọn họ, ít nhất cô ấy tuyệt đối sẽ không thích kiểu hình mẫu này.

Nhưng nếu như chỉ đơn giản là muốn xảy ra chút gì đó, ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Nghĩ như vậy, tự nhiên không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Lục Kiêu cởi quần áo.

Nam Sơ phát hiện khác thường, nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, "Cô nghĩ muốn cái gì đó?"

Sắc mặt Nghiêm Đại ửng hồng, ánh mắt ngập nước nhìn về hướng khác, bị Nam Sơ kéo trở về, ánh mắt né tránh, "Mới không muốn á."

Nam Sơ nhìn chằm chằm cô ta một hồi, một hồi lâu, mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Nghiêm Đại tự cho là không có bị phát hiện, thở dài nhẹ nhõm, vứt tư tưởng lộn xộn ra sau đầu.

. . . . . .

Đêm đầu tiên ở phòng cháy chữa cháy coi như yên tĩnh, ba người họ ngủ thẳng tới năm giờ rưỡi, vậy mà đã cách giờ rời giường nửa tiếng rồi.

Nam Sơ là người đầu tiên tỉnh giấc, mới vừa ngu ngơ ngái ngủ ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên bị bật ra, đúng lúc vị trí giường của của cô đối diện với cửa, giường dưới, ánh sáng nhức mắt lập tức ập vào, cô đưa tay che mắt.

Sau đó, nhìn lén qua mấy kẽ ngón tay.

Chống lại ánh sáng buổi sớm, bóng người thon dài đứng ở cửa, mặc đồng phục gọn gàng sạch sẽ, ngay cả viền nón và đường nét cũng khớp với ánh sáng.

Ai đó đã nói rằng, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là vừa mở mắt vào buổi sáng, là có thể nhìn thấy mặt của anh.

Cô nàng mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng ở trên giường, dựa vào sau lưng tường, chăn nhăn nhúm đắp trên đùi, tóc thả ra lộn xộn, làn da trắng ngần bị chiếu sáng rực.

Hình ảnh như vậy, giống như cảnh trong mơ.

Thời gian chìm đắm, một tiếng bước chân trầm ổn, không biết Lâm Lục Kiêu đi tới trước giường cô từ lúc nào, hai tay bỏ túi, hơi khom lưng, ngang tầm mắt cô, khoan thai hỏi cô: "Công chúa, có cần bưng bữa sáng đến cho em không?"

Giống như thật sự có thể cung cấp bữa sáng vậy.

". . . . . ."

Cơ thể anh lại hạ xuống một chút, vẫn cười, lần này ánh mắt mang theo vẻ hài hước: "Dứt khoát gọi xe cho em, tiễn em về nhà được không? Hả?"

". . . . . ."

Cảm xúc đè nén.

Nam Sơ dụi mắt, "Mấy giờ rồi?"

Tiểu đội trưởng Thiệu đứng ở ngoài cửa, yếu ớt nhắc nhở: "Năm giờ rưỡi, thể dục buổi sáng đã qua nửa giờ rồi."

Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, đôi tay bỏ trong túi, nhướng mày cúi xuống nhìn cô.

Hai người kia cũng tỉnh giấc.

Từ Á dụi mắt, giọng nói hoảng hốt: "Đội trưởng?"

Sắc mặt Nghiêm Đại ửng hồng.

Cuối cùng Lâm Lục Kiêu liếc nhìn Nam Sơ, cũng không quay đầu lại, dừng ở cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Năm phút nữa, tập họp ở bãi tập, trễ một giây tăng một vòng."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Tiểu đội trưởng Thiệu thừa lúc Lâm Lục Kiêu đi xa, âm thầm ở ngoài cửa nhắc nhở họ, "Mấy cô nhanh lên!! Ngàn vạn lần đừng đến trễ!"

Gương mặt đen quơ tay múa chân, dáng vẻ vô cùng lo lắng nhìn qua thật sự có hơi buồn cười.

Từ Á hơi trách móc nhìn Nam Sơ: "Chị à, sao chị không gọi tụi em dậy chứ?"

"Tôi cũng vừa mới dậy." Nam Sơ lạnh nhạt trả lời rồi vén chăn đứng lên, cô có thói quen ngủ trần, ở đây cô chỉ có thể mặc đồ ngắn tay, nếu không với loại tình huống như hôm nay, sẽ bị người ta thấy sạch sẽ, phía dưới chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra một đôi chân thẳng tắp cân xứng, ánh mắt Từ Á lườm một cái, bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Nhà tập thể nữ không có camera, ban đầu camera được đặt trên giá đỡ, lại bị Từ Á và Nghiêm Đại quyết liệt yêu cầu tổ chương trình gỡ đi.

. . . . . .

Ba người chạy ra bãi tập trước phút cuối cùng

[EDIT] Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa- Nhĩ Đông Thố TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ