Chương 01

12.5K 234 19
                                    


Chuyến bay của Tần Noãn Dương vừa đáp xuống thì điện thoại của người đại diện cũng vừa gọi đến. Cô bảo trợ lý đến băng chuyền chờ lấy hành lý còn mình rẽ vào nhà vệ sinh nữ của sân bay nhận điện thoại.

Mễ Nhã xác nhận lần nữa thời gian đồng thời dặn dò về thông cáo kế tiếp cô cần tham gia sau đó mới dịu giọng hỏi, 'Bệnh cảm đã đỡ nhiều chưa ?'

Tần Noãn Dương che mũi hừ hừ hai tiếng mới ậm ừ nói, 'Còn chưa khỏi hẳn, còn nặng hơn nữa là.'

Vừa nói xong thì nghe tiếng trợ lý ở bên ngoài gọi mình, cô lơ đễnh đáp vài câu với Mễ Nhã rồi cúp máy, đeo khẩu trang và kính râm lên xong mới đẩy cửa bước ra.

Lúc này nơi bệ rửa tay liên thông giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ đang có một người đàn ông vóc dáng cao ráo, sườn mặt tuấn dật, ngoại hình rất xuất sắc đứng đó.

Cô không khỏi nhìn thêm một lần rồi mới cúi đầu vặn mở vòi nước.

Trong tiếng nước lào xào, Tần Noãn Dương ho khẽ mấy tiếng. Trợ lý từ phía sau đưa lên một chiếc khăn lông, cô tỉ mỉ lau tay sau đó mới nhỏ giọng hỏi khách sạn đã đặt xong chưa.

Tiểu Lăng nhìn điện thoại, báo tên của một khách sạn, 'Vừa mới đặt xong, lát nữa chúng ta qua đó check-in là được.'

Lúc Đường Trạch Thần nghe tên khách sạn từ miệng trợ lý, động tác có hơi khựng lại sau đó tắt vòi nước, lúc xoay người liếc qua bên cạnh một cái sau đó mới rảo bước rời đi.

Tần Noãn Dương day day vùng trán đau nhức, sắc mặt mệt mỏi, 'Đi thôi.'

Sân bay lúc nửa đêm vẫn không ít người, Tần Noãn Dương kéo chiếc mũ lưỡi trai kín kẽ che chắn mặt mình rồi mới không nhanh không chậm hòa lẫn vào đám đông. Đến cửa khẩu sân bay rồi, cô nhìn xung quanh một lượt, đang định quay đầu lại hỏi Tiểu Lăng xem là chiếc xe nào đến đón thì đã nhìn thấy nơi cửa, một chiếc xe kiểu dáng quen thuộc đã đỗ lại.

Tiểu Lăng nhìn cô gật đầu, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, 'Ngại quá chị Noãn Dương, em đi trả lời điện thoại.'

Tần Noãn Dương ra hiệu là mình đã bước sau đó bước đến kéo cửa xe ngồi vào băng ghế sau.

Cô đã mệt chết rồi, cũng không để ý vốn băng ghế sau còn một người nữa, chỉ nhìn tài xế, 'Có nước không ? Tôi muốn uống thuốc.'


Vừa dứt lời thì bên cạnh đã đưa qua một chai nước suối đã vặn sẵn nắp, cô lịch sự nói một tiếng cám ơn, vừa tháo khẩu trang xuống vừa lục lọi trong túi xách túi thuốc, lấy vài viên dùng nước khoáng nuốt xuống.

Sau khi lên máy bay, Tần Noãn Dương liền đeo miếng che mắt lên bắt đầu ngủ, máy bay gặp phải chấn lưu lắc lư không nhẹ thế mà cô vẫn không tỉnh dậy nổi, tính đến bây giờ đã một ngày chưa có giọt nước thấm môi rồi. Dính nước, lớp vỏ ngoài của viên thuốc tan ra, đắng đến nỗi đôi mày thanh tú của cô chau chặt lại.

Cổ họng khô rát như muốn bốc khói nhưng một ngụm nước khoáng này uống xuống lại lạnh đến cả người run lên một cái, viên thuốc nghẹn ở ngực đau đến mức sắc mặt đều tái đi. Thật không dễ dàng gì mới nuốt xuống được, cô vặn lại nắp bình nước đưa trả về, lại kéo miếng che mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời tươi đẹp - Bắc KhuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ