Chương 06

3.1K 102 0
                                    

Chương 06:

Tần Noãn Dương từ khi Hứa Nhã Thục đến thì mí mắt cứ giật không ngừng, vốn cô còn không để ý nhưng mí mắt giật nhiều quá, trong lòng cũng bắt đầu thấy hoang mang.

Tối nay cô và Hứa Nhã Thục có một màn diễn đôi, lúc này nam chính đang diễn, cô và Hứa Nhã Thục cùng ngồi trên ghế để nhân viên trang điểm dặm phấn vừa cùng cô ta đọc diễn lời thoại.

Mễ Nhã vốn dĩ nhà nhã giúp cô mang trà pha nước, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì biến sắc, vội kéo Tần Noãn Dương vào xe bảo mẫu, 'Hứa Chính Dương đến rồi.'

Tần Noãn Dương sửng sốt hỏi lại, 'Em ấy đến đây làm gì ?'

Mễ Nhã nhìn đồng hồ, 'Chị không biết, chắc là có chuyện khó khăn gì mới đến tìm em.'

Tần Noãn Dương ngẫm lại thấy cũng phải, bảo chị ấy gọi người lên xe nói chuyện.

Dẫn Hứa Chính Dương lên xe xong, sắc mặt Mễ Nhã đã không thể dùng từ « khó coi » để hình dung, cô chỉ tay về phía Hứa Nhã Thục đứng bên ngoài, đau đầu day day trán, 'Bị cô ta nhìn thấy rồi.'

Tần Noãn Dương nhìn theo phía tay cô chỉ, giọng bình thản, 'Sợ gì chứ, cô ta thì gây được sóng gió gì đâu.'

Hứa Chính Dương lên xe rồi thì một mực im lặng không nói. Cô ra hiệu cho cậu ngồi xuống, cậu mới hết sức câu nệ ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong xe không tiện mở đèn, Tần Noãn Dương mượn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào quan sát cậu thanh niên bên cạnh.

Hứa Chính Dương sắc mặt có chút sa sút, ánh mắt nhìn cô có phần giãy dụa, thật lâu mới nhỏ giọng nói, 'Chị Noãn Dương, em cần tiền.'

Cô mím môi nhìn cậu, đại khái đã đoán được xảy ra chuyện gì, không nói một lời lục túi xách lấy ra một tấm thẻ, 'Mật mã là sáu số không.'

Hứa Chính Dương nhìn chằm chằm tấm thẻ không nói, môi bị cắn đến trắng bệch, 'Thực xin lỗi.'

Tần Noãn Dương không nói gì, chỉ dúi tấm thẻ vào tay cậu, 'Có phải Chính Tân lại bị bệnh không ? Em cứ lấy số tiền này về dùng trước đi, giờ chị đi không được, đợi tối chị xong phần diễn rồi sẽ đến bệnh viện thăm thằng bé.'

Hứa Chính Dương cầm tấm thẻ, ngón tay bất chợt khép lại, bóp chặt cả những ngón tay của cô trong lòng bàn tay mình, giọng điệu mang theo chút nức nở, 'Chính Tân bị ngất, em ôm thằng bé đến bệnh viện, bác sĩ nói phải mổ... Em không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đến tìm chị...'

Sắc mặt Tần Noãn Dương cũng trầm xuống, một lúc sau chỉ lặng lẽ rụt tay về, vỗ vai cậu mấy cái như an ủi, 'Vậy em mau trở về canh chừng Chính Tân đi, đi một mình có sao không ?'

Vành mắt Hứa Chính Dương nhất thời đỏ lên, môi mấp máy một lúc mới gật đầu, 'Không sao đâu chị.'

Tần Noãn Dương nhìn mà có chút không đành lòng, nhìn xuyên qua cửa kiếng xe, đầu mày nhíu chặt lại, 'Mễ Nhã, giúp em xin nghỉ một buổi đi, em đi với Chính Dương qua đó.'

Mễ Nhã còn chưa nói gì Hứa Chính Dương đã lập tức cự tuyệt, 'Một mình em ở đó được rồi, Chính Tân đang ở trong phòng mổ, giờ chị qua cũng chỉ đợi thôi, không làm được gì, đợi chị xong việc ở đây rồi qua cũng được.'

Ánh mặt trời tươi đẹp - Bắc KhuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ