Vạn Thú Vô Cương.

273 12 0
                                    

 Nửa ngày kế tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ra ngoài nữa mà ngồi ngốc ở trong phòng để nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương.

 Nàng cũng đã thử dùng tinh thần lực chậm xâm nhập vào bên trong nhưng lần nào cũng gặp phải lực cản, giống như có một bức tường chắc chắn đứng ở đó vậy. Dù nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể phá vỡ được nó.

 Nàng cảm giác được trong hắc ngọc thoáng ẩn thoáng hiện một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Nàng có chút kinh hãi, nếu như đem nguồn lực lượng này phóng ra bên ngoài không biết sẽ tạo thành lực phá hoại ghê gớm đến mức nào nữa.

 Nàng mơ hồ có chút kỳ vọng. Bản thân nàng mặc dù không thể điều tra rõ tình hình hắc ngọc nhưng vẫn có thể bắt được liên lạc cùng hắc ngọc, giống như hôm nay thông qua lực lượng của hắc ngọc để hàng phục Băng Linh Huyễn Điểu vậy. Hơn nữa nó còn làm cho màu tóc cùng dung mạo của nàng phát sinh biến hóa. Nếu như nàng có thể ngưng tụ nguyên khí không chừng có thể hiểu khối rõ hơn về khối Vạn Thú Vô Cương này.

 Sắc trời bất tri bất giác đã tối, Đông Lăng vội vã đẩy cửa vào nói: " Tiểu thư, lão gia mời tất cả mọi người đến tiền sảnh. "

 " Đã xảy ra chuyện gì sao? " Hoàng Bắc Nguyệt vừa hỏi vừa thu hồi hắc ngọc.

 Đông Lăng lắc lắc đầu. Đám nha hoàn trong phủ đều không dám tiếp xúc với nàng vì sợ bị liên lụy, cũng vì vậy nàng không nghe ngóng được tin tức gì.

 " Cứ đi xem sao. " Nàng vừa hay cũng muốn gặp thử người đã bức tử Hoàng Bắc Nguyệt.

 Nàng cũng không có thay quần áo xinh đẹp gì, chỉ tùy tiện khoác lên người một cái áo choàng màu trắng rồi cùng Đông Lăng đi ra ngoài.

 Từ Lưu Vân Các hoang vắng đi thẳng một chút, phía xa đã dần dần nghe thấy tiếng người.

 Trưởng công chúa phủ nhân số dồi dào tiền tài phong phú, hơn nữa còn có vầng hào quang của Trưởng công chúa cho nên là phi thường náo nhiệt.

 Trong phủ đình đài lâu tạ đều được điêu khắc vô cùng cầu kỳ hoa mỹ, mái đình cong kết hợp với giả sơn xung quanh lại toát ra ý thơ cổ điển mông lung.

 Hành lang dài uốn khúc, nhà cửa rất nhiều. Nàng đi thêm mấy bước thì đến một cái khúc quanh, thoang thoảng có tiếng người nói chuyện vọng ra.

 " Tóc của nàng giống như là hỏa diễm vậy! Khiến người ta ngay cả mắt cũng đều không mở ra được! Triệu hoán thú của nàng là một trong Ngũ Linh, Băng Linh thú – Băng Linh Huyễn Điểu a! "

 " Cái gì?Băng Linh thú xuất hiện ư? Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai a? Dĩ nhiên có thể cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước! "

 " Vị đại nhân kia đã quyết định ở lại Nam Dực quốc của chúng ta rồi. Ta nói cho các ngươi biết, hắc hắc, nàng là bằng hữu của Đại thiếu gia đó nha! Nàng còn có một vị muội muội vô cùng tuyệt sắc đó! "

 " Một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu lại là bằng hữu của Đại thiếu gia sao? Thật sao, ngươi không có thổi da bò đó chứ? " 

 " Hừ, chuyện quan trọng như vậy ta chẳng lẽ lại nói dối! Hơn nữa hôm nay Đại thiếu gia còn muốn thỉnh nàng tới Trưởng công chúa phủ nghỉ lạ nhưng nàng lại thích thanh tĩnh nên mới từ chối. Đại nhân vật đều có phong phạm của đại nhân vật a, bọn họ đều không thích bị quấy rầy! Mà nàng liền là ở Phù Quang sâm lâm đó nha!"

 " Đại thiếu gia cũng quá ngưu đi! Chúng ta đi theo Đại thiếu gia chắc chắn cũng được hưởng lợi không ít a! "

 Nàng cùng với Tiêu Trọng Kỳ là bằng hữu?

 Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh. Hiện tại ta không chơi chết ngươi đã coi như tổ tiên phù hộ rồi. Tá túc, lại còn bằng hữu, ngươi đây là đang mơ hay sao?

 Lúc đó vì mới thu phục Băng Linh Huyễn Điểu nên nàng quả thực rất mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà quản Tiêu Trọng Kỳ.Bất quá lần sau hắn đừng mơ có thể đi dễ dàng như vậy!

 Nhóm người kia lúc này đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ giở tuyệt chiêu vỗ mông ngựa. Vỗ đến mức Tiêu đại thiếu gia cả người lâng lâng, dương dương tự đắc, giống như người trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư là hắn vậy.

 " Ha ha ha ha..." Thiên Tuyệt từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, cười đến bò lăn.

 " Ngươi cười cái gì chứ? Mà sao ngươi lại ở đây?" Hoàng Bắc Nguyệt giật mình.

 " Ta đến xem kịch...ha ha..." 

 Đột nhiên một người ngẩng đầu lên, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì trên mặt ngay lập tức lộ ra thần sắc cười nhạo, âm dương quái khí nói: " Mau nhìn kìa, tên phế vật kia cư nhiên lại dám đi ra ngoài! "

 Người kia vừa nói như thế, đám người đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ đều xoay đầu lại cười rộ lên.

 " Nàng dám không ra hay sao? Nàng sắp nhận được một phần hậu lễ nha! "

 " Tam muội muội, thân thể ngươi gần đây có ổn không đó? Nếu như không khỏe thì đừng nên tới tiền sảnh nha, nếu không không cẩn thận lại bị tức chết thì phải làm sao bây giờ? " Tiêu Trọng Kỳ nói, không kiêng kị mà cười ha ha.

 Nhóm người đang vây quanh hắn cũng cười hùa theo.

 " Quả nhiên là sỉ nhục của Tiêu gia a, quả thật là ném hết mặt mũi của lão gia đi rồi! "

 " Sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi! "

 " Họ không thấy ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt nhận ra bất thường, hỏi.

 " Bọn phế vật đó làm sao nhìn thấy ta?" Thiên Tuyetj kiêu ngạo hừ mũi.

 "..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cạn cmn ngôn.


( Đồng nhan Phượng Nghịch Thiên Hạ) Cùng nhau du ngoạn thế gian.Where stories live. Discover now