Chương 50

293 18 1
                                    

Một chiếc xe cơ hồ giống như bay lại đây.

"Răng rắc!" Cái cầu bề mặt bằng kim loại xuất hiện một vết nứt, chiếc xe cuối cùng cách bờ bên kia còn khoảng năm thước.

Thân thể Tiêu Táp cứng còng, chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh biến mất, gân xanh đầy trán, hai tay nắm chặt thành quyền, một lượng lớn mồ hôi nháy mắt thấm ướt quần áo.

Tần Dịch thấy tình thế không ổn, mãnh liệt quát to một tiếng, mặt cầu nhanh chóng đóng băng, lan tràn cho tới đầu bên kia.

Bốn thước...Ba thước....Hai chiếc xe đã qua đây!

"Răng rắc!" Mặt băng bị đứt gãy, mặt cầu kim loại lung lay sắp đổ.

Chiếc xe trên cầu càng đi càng nhanh, chợt bộc phát ra từng đạo năng lượng, hai đạo năng lượng làm đóng băng nhanh chóng lan tràn, ngay sau đó, mặt cầu sắt thép giống như được tinh luyện, trở nên càng vững chắc.

Hai thước...Một thước...

Chỉ nghe oanh một tiếng thật lớn, mặt cầu kim loại gãy ở giữa.

Theo tiếng vang "ào, ào", sắt thép từ không trung rơi xuống, tạo thành cột nước cao hơn trượng, tang thi cá với hàm răng sắc nhọn di chuyển càng thêm hung mãnh, dường như đang chờ đợi đồ ăn mỹ vị.

Một chiếc xe cuối cùng ngang trời bay vọt qua, đụng mạnh vào đuôi một cái xe trước mặt, sau đó kéo dài vài dặm mới dừng lại.

"Mẹ, nguy hiểm thật."

Mọi người lòng còn sợ hãi, sau khi xuống xe trên mặt hiện vẻ nghĩ lại mà sợ, còn có may mắn sau tai nạn.

"Lão tử kích phát dị năng." Lưu Uy ngốc hồ hồ nửa ngày, mới mãnh liệt nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười dài, giống như lão tử là đệ nhất thiên hạ, bộ dạng ngốc nghếch kia nhìn thực vương bát. (dịch đúng nghĩa là đồ con rùa.)

"Táp ca không có việc gì đi, ta cũng kích phát dị năng." Sắc mặt Chu Tập tái nhợt, thân thể tuy rằng còn run rẩy, tinh thần cũng rất phấn khởi, hắn không nghĩ tới chính mình cũng kích phát dị năng, tình huống lúc ấy khẩn cấp, nhìn mặt cầu đóng băng bị gãy, hắn muốn đem băng đóng tầng lên, sau đó bất tri bất giác, hắn cũng không biết việc gì xảy ra, trong cơ thể bộc phát một cỗ năng lượng, nhanh chóng nối tiếp trên mặt cầu, sau đó có thêm một đạo băng đóng, hắn cảm giác thực rõ ràng, tinh thần chính mình dường như đề cao lên một tầng thứ khác.

Tiêu Táp mặt không đổi sắc, mâu quang u ám lạnh như băng không có một tia cảm xúc, không nhìn ra bất luận khác thường gì, trầm giọng nói: "Nhanh chóng kiểm tra xe, gia tốc về phía trước."

"Rõ!" Lưu Uy lên tiếng, trên mặt là nóng lòng muốn thử, vừa mới kích phát dị năng, lại đã từng bị kinh hách, hiện có năng lực, tâm cũng high, ước gì gặp mấy tang thi để hắn có thể hả giận, lại có thể đại hiển uy phong, cuối cùng cũng không cần hâm mộ người khác.

"Uy ca, Uy ca, ngươi kích phát dị năng gì?" Có người lòng tò mò, một bên lên xe, một bên hỏi.

"Ha ha, lão tử cũng là kim hệ dị năng." Lưu Uy vô cùng cao hứng, hắn biết Táp ca thực mãnh, rất lợi hại, Táp ca là kim hệ dị năng, chính mình cũng là kim hệ, vậy khẳng định chính mình cũng rất lợi hại, nhưng hắn không biết, cho dù kích phát dị năng, kỹ năng vẫn là tùy vào cơ duyên và khả năng lĩnh ngộ mới được.

"Uy ca, ngươi ngưu (trâu bò)." Có người giơ ngón tay cái.

Cái đuôi của Lưu Uy vểnh lên trời: "Đó là tự nhiên, một hồi các ngươi nhìn lão tử thể hiện tài năng."

Cười nói, kiểm tra xong cái xe, bở vì đã cải tạo qua, va chạm mãnh liệt cũng không tạo thành tổn hại gì nặng, đoàn người nhanh chóng trở lại trên xe, Vương Học Binh và Tần Dịch thay đổi chỗ ngồi, Bạch Cảnh cũng mang Tiêu Táp đến phòng phía sau, trong lòng có chút tức giận, lại có chút đau lòng, chết tiệt, biết mình không được, làm chi phải cố chống đỡ.

Vương Học Binh lái xe đi, Tiêu Táp mới thở ra một hơi, trước mặt Bạch Cảnh chưa bao giờ làm bộ, mày cau lại, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể truyền đến từng trận mệt mỏi, hắn biết, đây là tinh thần lực tiêu hao quá độ, mỉm cười nhìn Bạch Cảnh: "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chốc liền tốt."

Vừa nghe lời này, Bạch Cảnh liền nổi giận: "Ngươi còn nói, vừa rồi thật nguy hiểm, ngươi có biết hay không? Con đường này không thông cùng lắm là đổi đường khác, làm gì lại không muốn mạo hiểm, ngươi bảo ta như thế nào không lo lắng?"

"Trong lòng ta đều biết." Tiêu Táp an ủi nói, hắn có vạn phần nắm chắc mới đưa ra quyết định này, chính là hắn đánh giá cao trình độ rắn chắc của sắt thép, cũng xem nhẹ trọng lượng của xe, không nghĩ tới củng cố mặt cầu liên tiếp, sắt thép lại gãy ở giữa, bất quá cho dù thế nào, hắn cũng có phần nắm chắc để mọi người an toàn vượt qua, chính là hắn không nghĩ tới, lần mạo hiểm này lại có hai người kích phát dị năng, vậy cũng là niềm vui ngoài ý muốn.

"Đều như vậy, ta sẽ ghi sổ, mau lấy tinh hạch ra dùng." Bạch Cảnh trừng y một cái, tuy rằng nhìn hung ba ba, thân thiết trong ánh mắt lại không thể che giấu.

Tiêu Táp cười khẽ, lắc lắc đầu, Thực hưởng thụ Bạch Cảnh quan tâm, cố nén cảm giác mệt mỏi của thân thể, giữ vững tinh thần nói: "Đưa Tần Dịch, hắn vừa rồi tiêu hao không ít."

Tần Dịch hơi sửng sốt, kinh ngạc, đối với Tiêu Táp có cái nhìn mới: "Không cần, ta tiêu hao cũng không nhiều, nếu là tâm ý của thiếu gia, ngươi cứ nhận."

Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Người của ta tự nhiên sẽ không bạc đãi, ma ma chít chít làm gì, cho ngươi dùng thì cứ dùng đi."

MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI THIẾU GIANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ