"Oanh—-"
"Oanh! Oanh—-" Từng đợt tiếng gầm rú vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, nơi nơi đều là đất cát bay loạn xạ.
Bạch Cảnh giơ súng tiểu liên lên xả mãnh liệt, Tiêu Táp không cam lạc hậu, lấy một đám lựu đạn đặt xuống đất, cũng không thèm nhìn kỹ hướng về phía tang thi nhiều nhất mà ném một quả.
"Sảng khoái—" Người trên xe đằng sau cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu, đây là một tràng đơn phương chém giết, sợ hãi trong lòng mọi người từ từ tiêu tán, mặt hưng phấn đến đỏ rần, tiến công mãnh liệt cho hả giận.
Cũng có người cầm súng máy bắn phá, một cỗ vương bát khí thản nhiên sinh ra, nhìn trước mắt từng đám tang thi ngã xuống, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó lại ha ha cười to vài tiếng.
"Đừng lãng phí đạn." Người hiểu việc có chút đau lòng, Vương Phàm chính là một trong đó, tương lai còn không biết sẽ như thế nào, vũ khí như súng đạn sao có thể lãng phí như vậy. Hắn là kẻ bắn súng tương đối chuẩn, súng súng bạo đầu.
"Ha hả, ta phát tiết một chút, từ khi mạt thế bùng nổ tới nay, lần giết này thích nhất, lão tử muốn báo thù."
"Giết a—"
"Làm thịt chúng nó!"
"Nha, nha, nha....giết, giết, giết sạch đàn thịt thối này, trả lại mạng cho người nhà của ta." Có người giết đến hu hu khóc lớn.
Cũng có người như phát điên vọt mạnh lên, ánh mắt cừu hận tóe lửa giận.
"Ngô Kỳ—-mau trở lại."
"Các người bắn, yểm trợ cho ta, nơi này có tang thi bậc 1." Ngô Kỳ có tainhw điếc, thần tình xơ xác tiêu điều, lời hắn vừa dứt, một đạo dị năng chuẩn xác nhắm ngay đầu tang thi kia, tang thi này hành động rõ ràng nhanh hớn so với các tang thi khác rất nhiều.
"Ta cũng tới—" Lại có người xông sát lên theo.
"Còn có ta." Theo một đám tang thi ngã xuống đất, trong lòng mọi người đều dâng lên một loại dũng khí lớn lao, giống như địch nhân của bọn họ cũng không đáng sợ nữa, nhìn, tang thi không phải thực dễ dàng bị tiêu diệt sao?
Tang thi bậc 1 da thô thịt dày, tốc độ như tia chớp, thường muốn đánh chết mấy người tài bắn súng. Dần dần, bởi vì muốn che dấu dị năng giả, công kích dày như lưới lộ ra chỗ hổng, đột nhiên có tang thi vọt mạnh lại đây, một cái....hai cái....ba cái....
Tình thế trước mặt từ từ xấu đi, ũng may tất cả mọi người trải qua chém giết cũng đã tạo thói quen dùng súng, mặc dù không thể so với nhân sĩ chuyên nghiệp nhưng với đa số dị năng giả mà nói đều có thể bắn chuẩn xác, người thường thì yêu thiếu một chút.
Tang thi đằng sau pho thiên cái địa, công kích vẫn mãnh liệt như cũ, mắt thấy tang thi bậc 1 sắp đột phá phòng tuyến, Tiêu Táp gắt gao cau mày, xoay người đem vị trí giao cho Trương Nham: "Ngươi thủ ở chỗ này, ta đi nhìn xem, đừng cho tang thi vào được đây."
"Vâng!" Trương Nham hưng phấn, hắn đã đỏ mắt những lựu đạn đó từ lâu rồi, không thể chờ đợi mà lấy một quả ném vào trong đàn tang thi.
Bạch Cảnh thấy Tiêu Táp rời đi, vội vàng ném khẩu súng tiểu liên trong tay, tiểu tử đang giết đến thích sửng sốt một chút, ngay sau đó vô cùng cao hứng nở nụ cười, thứ ngaojn ý này so với súng máy còn thích hơn.
"Oanh! Oanh!" Tiếng gầm rú xa xa rung trời, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ tầm nhìn, tang thi từ bốn phương tám hướng chen chúc nhau mà ra, , như tre già măng mọc càng giết càng nhiều, dần dần hình thành một cái vòng luẩn quẩn thật lớn, gắt gao vây khốn bọn họ, mà ngay cả tang thi phía sau cũng đuổi tới, mặt phải thì dùng từ núi thây thi hải cũng không đủ, chí có bên trái tốt hơn chút, nhưng Bạch Cảnh nhớ rất rõ ràng, bên trái là phương hướng mà Tiêu Táp cảm thấy nguy hiểm tồn tại.
Về phần bọn Hoàng Hùng, ai quản đâu, lúc này cũng không có ai nhớ tới cái đoàn đội mới tìm được đường sống trong chỗ chết kia, xa xa đèn xe vẫn sáng, ô tô vẫn không nhúc nhích, chỉ sợ không ai còn sống.
"Cứ như vậy không được." Bạch Cảnh mắt lạnh nhìn chăm chú bốn phía, lại nhìn đội hữu giết đến khí thế ngất trời, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hiện tại cái đội ngũ này rốt cuộc cũng không bằng bọn Chu Tập, đầu tiên là phối hợp không ăn ý, tuy rằng giết tang thi dũng mãnh những cố đầu không để ý đuối, quả thực có thể nói là làm theo ý mình.
Tiêu Táp trầm mặc một chút, trong mắt chớp động quang manh mãnh liệt: "Cho ta một thùng đạn và đinh."
Bạch Cảnh nhíu mày, muốn nói lại thôi, vẫn là lấy hai cái thùng một lớn một nhỏ ra: "Ngươi là chủ lực của đội ngũ, tang thi cao cấp còn chưa có xuất hiện, nếu tiêu hao quá độ...."
"Ta hiểu được." Tiêu Táp bình tĩnh nhìn hắn, dùng ánh mắt dài hẹp an ủi hắn, bàn tay thô ráp xẹt qua hai má Bạch Cảnh, thanh âm mềm nhẹ bất khả tư nghị: "Đừng lo lắng, trong lòng ta đều biết, tang thi bậc 1 không làm khso được ta."
Bạch Cảnh bĩu môi, trừng y một cái, ngẫm lại cảm thấy tức giận với y không đáng, nào là đạn, nào là đinh, không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Táp đây là tính toán phát động dị năng đại hình lấy ít địch nhiều, chính là kỹ năng quần công tuy rằng tốt nhưng nếu tiêu hao quá độ cũng chỉ có thể nghĩ không thể dùng, bất mãn nói: "Ta chính là lo lắng tang thi cao cấp."
Tiêu Táp cười khẽ một tiếng, trong mắt đều là sủng nịch, trêu tức nhìn Bạch Cảnh: "Đây không phải là còn có ngươi sao? Đợi sau khi ta phát động dị năng thể lực hao tổn, đã có thể nhờ ngươi bảo hộ."
Bạch Cảnh chán nản, trong lòng ê ẩm ngọt ngào, cũng không biết nên vì Tiêu Táp tin nhiệm mà cao hứng hay nên vì y không để ý hậu quả mà công kích mà lo lắng, không kiên nhẫn phất tay: "Được, được, ngươi đi đi, làm xho đẹp chút."
"Hiểu được." Tiêu Táp hàm tiếu lên tiếng, nhanh chóng mở thùng ra.
Trong lòng Bạch Cảnh biết không thể ngăn cản, đầu cấp tốc vận chuyển, chẳng hề đế ý thầm nghĩ, dù sao trong không gian có nước suối có thể bổ sung thể lực, nếu tiếp không được việc, mà trên mặt đất còn nhiều tài liệu có thể lấy ngay tại chỗ như vậy, tinh hạch tang thi bậc 1 tuy rằng nhỏ, nhưng muỗi cũng là thịt, hai đồ vật này them vào như thế nào cũng giúp Tiêu Táp khôi phục được thực lực.Bạch Cảnh nghĩ như vậy, trong lòng liền trầm tĩnh lại, ánh mắt nhìn đám tang thi loạn chuyển, ngay sau đó là thần tình ghét bỏ, thi thể tang thi thật sự quá nhiều, tang thi bậc 1 và tang thi phổ thông nìn đơn thuần bên ngoài không khác nhau quá lớn, trên người còn có mùi hôi thịt thối, ghê tởm chết người, điều này làm cho hắn làm sao tìm được tinh hạch a!!!!
Trong lòng Bạch Cảnh rối rắm, Tiêu Táp đã bắt đầu phát động dị năng, quanh thân nổi lên một tầng quang mang kim sắc, vẻ mặt túc mục đứng ở đó, uy áp cường đại nháy mắt tỏa ra từ trên người hắn, giống như thần cao cao tại thượng khiến người ta phải nhìn lên, nhịn không được tâm sinh cúng bái!
"Lên!" Trán Tiêu Táp nổi gân xanh, hai mắt lãnh liệt phiếm kim quang, theo một tiếng gầm lên, đinh và đạn từ trong thùng bay ra, xếp thành một vòng có quy luật, rậm rạp vờn ở trên không.
Động tĩnh nơi này thật sự quá lớn,mọi người thấy một màn này toàn bộ bị sợ ngây người, không tự giác mà ngừng công kích trên tay.
"Hắn đây là muốn làm gì?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Ta thảo, mau đến xem thần tiên!" Cũng có người khoa trương la hoảng lên.
"Ngươi ngốc chết người đi." "Ta nhất định là vẫn chưa tỉnh ngủ, thế giới này thật huyền huyễn."
"Tang thi đều xuất hiện còn cái gì không có khả năng, các người đừng ngẩn người, không muốn sống nữa sao?"
"..."
"Tê—-" Triệu Lỗi hít một ngụm khí lạnh, hiểm hiểm tránh một sóng công kích của tang thi, vội vàng hô to: "Tang thi hướng lại đây, tập trung hỏa lực bắn."
"Phát!" Tiêu Táp nhảy lên, bàn tay cắt ngang qua trên không, tinh thần lực ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, chia thành thiên ti vạn lũ đem dị năng chưởng khống đến mức tận cùng, mệnh tiếng lệnh ra, đinh và đạn trên không nổi lên ánh sáng màu vàng, giữ điện quang hỏa thạch, nhanh như chớp điện, như mưa sao băng giữa trời đêm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mang theo cái đuôi màu vàng hăng hái bắn ra.
Thời gian giống như yên tĩnh lại, tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Miểu sát! Tuyệt đối miểu sát.
Tang thi xoát xoát ngã một vòng lớn, nguyên bản còn là hoàn cảnh có chút xấu nháy mắt xoay ngược lại, người đang chém giết không ai không sợ hãi rớt cằm, trong lòng sinh ra một loại ước ao sâu sắc, này mới là cường giả chân chính đi!
"Oa, quả thực suất ngây người." Cũng không biết là ai nói một câu.
"Cực giỏi!"
"Chúng ta lần này khẳng định có đường sống."
Người phía dưới mồm năm miệng mười nghị luận, sợ hãi than, bội phục, sùng kính, hướng tới, các loại thanh âm vang lên tại đáy lòng mọi người, nhưng đều không ngoại lệ tất cả mọi người đều hưng phấn, trải qua một màn vừa rồi kia, ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Táp đều thay đổi, đó là một loại tôn kính và thần phục toát ra từ nội tâm.
Bạch Cảnh tin tưởng, nếu như nói lúc trước mọi người là vì vật tư cùng với hậu trường kinh đô mới gia nhập đoàn đội, như vậy hiện tại trong đáy lòng sinh ra kính ý với Tiêu Táp, chân chân chính chính muốn đi theo, chỉ cần Tiêu Táp ra lệnh một tiếng, xem thần sắc nghiêm nghị của bọn hắn, khiến cho bọn hắn vượt lửa qua sông chỉ sợ cũng không chối từ, lúc này đây xem ra triệt để thu phục đoàn đội, coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Bạch Cảnh khẽ mỉm cười, không lên tiếng lấy ra một chai nước chứa nước suối không gian đưa cho Tiêu Táp.
Tiêu Táp ngửa đầu một hơi uống cạn, chậm rãi tiến lên vài bước, nghiêm khắc nhìn mọi người: "Các ngươi hiện tại bắt đầu thả lỏng sao? Tang thi còn chưa có giết xong, nguy hiểm còn bên người, tang thi cao cấp còn chưa xuất hiện, các ngươi làm sao dám thả lỏng cảnh giác, ta rất bất mãn, ta phát hiện đoàn đội chúng ta phi thường không ăn ý, các người chính mình nói chính mình nhìn, tang thi vì cái gì đột phá được phòng tuyến?"
Người bên dưới không có chút thanh âm, tang thi sở dĩ đột phá được phòng tuyến là bởi vì phát hiện tang thi bậc 1, có người dẫn đầu lao ra phòng tuyến hòng đánh chết, tuy rằng đây là có dúng khí, có lòng tốt, nhưng viên đạn không có mắt, vạn nhất ngộ thương, dúng súng vốn chỉ là mới học, ngạnh sinh sinh mở ra một đường cho tang thi.
"Được, ta cũng không phải muốn trách cứ các ngươi, về sau tất cả mọi người chú ý hơn một chút, sinh mệnh là của chính các ngươi, hiện tại từng người chuẩn bị, vũ khsi không đầy đủ lại đây laaysbij thương có thể tạm thời lui ra, nghỉ ngơi trong chốc lát lại tiếp tục." Tiêu Táp thản nhiên nói, ngữ điệu cực kỳ bình thường, khuôn mặt than vạn năm không đổi.
Bạch Cảnh hơi rũ mi mắt, đoán không ra lúc này Tiêu Táp không bị kiệt sức, cho dù có bị lúc này cũng không thể biểu hiện ra, hiện giờ tất cả mọi người đang sĩ khí bừng bừng, tất cả đều ngẩng cao đầu, mắt thấy tang thi đằng sau lại tụ lại, Tiêu Táp chính là quân tâm của mọi người, giờ khắc này không chấp nhận được một chút kém cỏi.
Giống như biết hắn nghĩ cái gì, Tiêu Táp nhìn Bạch Cảnh khẽ nhẹ lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì. Duy nhất một lần phát động ngàn vạn đạo công kích, mặ dù có chút mỏi mệt nhưng uống nước suối không giạn xong đã tốt hơn nhiều: "Đừng lo lắng, ta không có chuyện gì, nghỉ ngơi nửa giờ là có thể khôi phục."
Bạch Cảnh gật gật đầu, có chút yên lòng, chính là trên chiến trường sai một ly đi một dặm, nửa giờ có thể phát sinh rất nhiều chuyện....
Vì thế, tất cả mọi người ra sức chém giết liền nhìn thấy một màn như vậy.
Thân ảnh Bạch Cảnh chớp động, xuyên qua các tang thi, kỳ quái chính là tang thi không nhìn thấy hắn, giống nwh không phát hiện sự hiện hữu của hắn, chỉ thấy hắn một bên linh hoạt né tránh tiến công từ đội hữu, một bên cầm chủy thủ, tàn nhẫn chém đầu tang thi, mà còn thò tay vào trong óc chúng.
"Oẹ—" Có người thật sự chịu không nổi, đặc biệt là nữ nhân, trong lòng thật sự ghê tởm không nhịn được, chạy đến mảnh đất trống mãnh liệt nôn ra.
Đáng thương Bạch Cảnh còn không biết, lúc này hắn trong lòng mọi người đã thăng cấp lên thành đại biến thái.
Bất quá có người nhìn hành động của hắn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, hiện nay tác dụng của tinh hạch còn chưa có truyền ra, nhưng tinh hạch tồn tại mọi người đều biết, Bạch Cảnh mạo hiểm trong mưa bom bão đạn, thu hoạch tinh hạch này đó đến tột cùng là có ích lợi gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI THIẾU GIA
Narrativa generaleTác giả: Dạ Du Edit: meobeo Nguồn: dammyhoan.com Thể loại: Trọng sinh, 1×1, cường cường. Nội dung chính: mạt thế trọng sinh, tùy thân không gian. Nhân vật chính: Bạch Cảnh, Tiêu Táp. Phối hợp diễn: Hàn Diễn, Chu Tập, Vương Học Binh, Tào Lỗi và đám n...