Chương 39: Tranh cãi

62 6 0
                                    

Dạ Sở Kỳ dựa vào tay vịn cầu thang mà đi xuống dưới. Bộ đồng phục của cô đã được vuốt phẳng phiu, tóc cũng đã được chải thẳng buộc đơn giản. Cô ôm Bạch Ngân.

- Cái kẹp của tôi đâu rồi?

Hạ Cảnh Dực làm như không nghe thấy, đem vài thứ thức ăn đơn giản bày lên bàn. Hắn nhìn cô.

- Ăn sáng không?

Dạ Sở Kỳ nhíu mày.

- Cái kẹp của tôi...

Hạ Cảnh Dực không thèm liếc mắt nhìn qua.

- Tôi không biết em đang nói với ai hết!

Dạ Sở Kỳ nghiến răng. Đây rõ ràng là đang bắt chẹt cô.

- Hạ Cảnh Dực, cái kẹp của tôi anh có thấy đâu không?!

Hạ Cảnh Dực đặt cốc nước lên bàn, đưa mắt nhìn Dạ Sở Kỳ.

- Gió lớn quá, tôi không nghe thấy em nói gì hết.

Cái gì mà gió? Trong nhà lấy đâu ra gió? Đây rõ ràng là đang cố ý làm khó! Cô cáu rồi đấy...!

- Anh! Là! Cái! Tên! Khốn! Đáng! Ghét! - Dạ Sở Kỳ gằn từng từ.

Hạ Cảnh Dực đi ra khỏi bàn ăn, lại gần cầu thang.

- Tôi nghe thấy rồi đấy.

Dạ Sở Kỳ thả Bạch Ngân xuống đất. Nó chạy xuống dưới cầu thang bằng phẳng.

- Nghe thấy thì đã sao? Tôi chính là muốn nói để anh nghe đấy!

Dạ Sở Kỳ bước xuống cầu thang thêm một bước. Hạ Cảnh Dực bật cười trước bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô. Hắn lục lọi trong túi lấy ra một thứ gì đó.

- Kẹp của em. Tôi không có hứng thú với nó. - Hắn ném về phía cô.

Dạ Sở Kỳ luống cuống chụp chiếc kẹp, trượt chân ngã xuống. Cô nhắm mắt chuẩn bị tốt phải chịu đau đớn khi rơi xuống đụng vào sàn nhà. Nhưng mà cô đợi mãi không thấy cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Cô khẽ mở mí mắt, phát hiện thì ra mình lại không có ngã xuống.

- Đi đứng cho cẩn thận.

Dạ Sở Kỳ nhìn lên, phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của ai đó, vội vàng đẩy ra.

- Á!

"Rầm!!!" một cái, cô ngã luôn xuống sàn nhà. Hạ Cảnh Dực đứng trên cầu thang cười chế giễu.

- Muốn đẩy tôi ra thì ít nhất em cũng phải đứng vững đã chứ. Đúng là đồ ngốc.

- Anh nói ai ngốc hả? - Dạ Sở Kỳ ngồi dưới đất xoa đầu, trừng mắt nhìn lên phía Hạ Cảnh Dực.

- Nói em đó.

- Anh...!

- Tôi thế nào?

Dạ Sở Kỳ không nói được gì, từ bỏ luôn việc tiếp tục cãi với hắn. Cô định đứng dậy, nhưng cả người ê ẩm. Cô bực bội, liền thấy một bàn tay đưa tới trước mặt.

Dạ Sở Kỳ không hề tỏ vẻ sẽ đưa tay nắm lấy. Hạ Cảnh Dực phì cười.

- Em muốn ngồi đến bao giờ?

[Quyển 1 - Hoàn] Xuyên đến tương lai -Tôi không phải robotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ