[AA] Sẹo

4K 435 70
                                    

(Atsushi's POV)

Lại một buổi sớm như mọi khi, khi nắng nhàn rọi nhẹ trên khuôn mặt, qua màn rèm, tôi nghe được tiếng chim hót và đôi khi là tiếng lá reo.

Tôi khẽ nheo đôi mi, nhíu mắt.

Aah... hắn vẫn đang ngủ.

Tôi ngước lên, thấy người ấy vẫn đang tựa đầu vào mái tóc trắng bạc của mình, nét mặt thư thái hết mức.

Lặng cười, tôi lại dụi đầu vào ngực hắn mà ngủ tiếp.

(Akutagawa's POV)

Vậy đấy, Jinko dậy rồi lại ngủ tiếp, chẳng hay bao giờ mới tỉnh dậy. Dù phiền hết mực nhưng nào đâu thể từ chối việc kể chuyện hôm nay?

Tất nhiên bây giờ thì chẳng có gì cả, vì thật lòng chẳng muốn đi đâu. Đành hồi tưởng.

**

Đừng hỏi thêm về việc tôi và tên Jinko đó quen nhau ra sao, các người vẫn còn muốn sống, phải chứ?

Chỉ cần biết là chúng tôi hiện tại là như vậy, có thể sẽ tiến xa hơn trong tương lai.

**

Căn bản tôi chẳng phải Jinko, chẳng thân thiện như tên ngốc đó để bình tĩnh nói ra từng dòng, tóm tắt thôi:

Vì muốn để lại dấu ấn, tôi đã xiên Atsushi aka Jinko 3 nhát vào bụng trong đêm khi hai chúng tôi đang nằm coi phim.

**

(Atsushi's POV)

Okay time to stop.

Tôi sai rồi, thực sai rồi. Đáng ra tôi không nên ngủ. Cách nói của Akutagawa mờ ám đến khó tin nổi.

Thực tình tôi không muốn kể chuyện này vì mỗi lần nói ra, bụng tôi có cảm giác râm ran gì đó..

Nhưng để không vậy thì không có ổn một chút nào hết.

Câu chuyện bắt đầu từ tối hôm ấy...

**

- Jinko...

- Sao?

Akutagawa gọi nhỏ.

- Vết sẹo này... là do ta à?

Hắn vừa nói, tay chỉ xuống vài vết sẹo dài quanh ngang vùng bụng.

Giọng hắn dường như có chút gì đó hối lỗi, tôi chẳng rõ mặt hắn như nao vì hắn ngồi phía sau, chỉ biết rằng hắn có vẻ bienthai tới mức tay cứ xoa đi xoa lại mấy vết sẹo ấy.

Tôi gạt tay hắn ra, kéo áo xuống, đính chính lại:

- Không, cái này ta có từ khi ở trại mồ côi. Mấy vết ngươi cho ta chẳng bao giờ để lại sẹo.

[BSD fanfiction] [DaChuu] [AkuAtsu] Ngày mà bông chuông xanh chớm nởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ