Trên sân bay tư nhân của tập đoàn Castle tại Dubai. Ánh nắng từ trên cao phủ xuống, nhuộm vàng vạn vật và cả hai bóng dáng nhỏ bé bên dưới.
"Cô rời đi như vậy không sao chứ Bảo Bình?". Kim Ngưu vừa dùng tay vẩy nhẹ trước mặt vừa lên tiếng hỏi người đứng bên cạnh.
"Sao là sao?". Bảo Bình thản nhiên hỏi lại.
"Ý tôi là bố cô có thể rất lo lắng, ông ấy xem ra bảo vệ cô kĩ lắm."
"Đừng lo, ông ấy đang trong một vụ làm ăn lớn. Ở chỗ đó người ta yêu cầu tắt tất cả các loại sóng liên lạc để bảo mật thông tin, trong vòng hai tháng nữa, bất cứ biến cố nào ở Hong Kong cũng đều không thể đến tai ông ấy đâu.". Khi rời đi Bảo Bình đã có sự tính toán vô cùng kỹ lưỡng, cô cũng không phải người làm việc mà không có kế hoạch rõ ràng. Có thể điều này sẽ làm nội bộ trong căn biệt thự rối ren một thời gian tuy nhiên đó chẳng phải chuyện lớn. Một số học trò của bố luôn túc trực ở biệt thự nên chắc hẳn mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn định trở lại, mong rằng bọn họ không dễ dàng tìm thấy cô nhờ sự sắp xếp của Sư Tử.
"Vậy thì tốt.". Kim Ngưu gật đầu yên tâm nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, muốn nói gì đó lại thôi, Bảo Bình cũng chú ý đến những biểu cảm của Kim Ngưu.
Bảo Bình: "Cô có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đừng giấu trong lòng, từ giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền rồi.". Bảo Bình vừa nói vừa mỉm cười thân thiện khiến Kim Ngưu bớt vẻ do dự.
"Thật ra tôi thắc mắc bố cô dường như rất rất bảo vệ cô thì phải. Tôi biết trong giới làm ăn kẻ thù nhiều không kể hết, sơ xảy một chút cũng có thể mất mạng nên bảo vệ con gái là chuyện nên làm nhưng hình như nó hơi thái quá thì phải. Nó khiến tôi cảm thấy dường như cô đang bị cách ly với những người khác."
"À ừm, thật ra cũng đều có nguyên nhân của nó cả.". Bảo Bình bỗng nói chậm lại, thanh âm đồng thời trùng xuống khiến cho bầu không khí đột nhiên ảm đạm, Kim Ngưu cảm thấy đây không những là một chuyện khó nói mà còn là một câu chuyện buồn. Cô ấy ngẩng đầu nhìn khoảng sân bê tông rộng mênh mông trước mắt, ánh mắt như nghĩ lại chuyện xa xôi nào đó.
"Mẹ của tôi... bà ấy đã mất khi bị kẻ thù của bố tôi bắt giữ làm con tim.". Bảo Bình trong lúc nói vẫn không bỏ xuống nụ cười thường trực trên môi. Chỉ là vì cô ấy càng cười Kim Ngưu lại càng cảm thấy điều đó chua xót biết bao nhiêu.
"Gia đình luôn là yếu điểm chí mạng. Ông ấy không muốn tôi phải lặp lại vết xe đổ giống như mẹ nên mới bảo vệ tôi chặt chẽ như vậy. Nhưng ông ấy không biết... cách làm đó đã vô tình khiến tôi biệt lập với thế giới bên ngoài.". Kí ức về những ngày còn bé chợt ùa về trong tâm trí Bảo Bình rõ nét hơn bao giờ hết. Khi mẹ cô mất cô chỉ mới năm tuổi. Vài ngày liên tiếp có vô số cuộc gọi gọi tới biệt thự, bố cô không ngừng đáp ứng điều kiện của đối phương để bảo vệ mẹ nhưng sau tất cả nỗ lực, họ chỉ nhận lại tin báo tử của mẹ một cách đau đớn. Ngoài khóc Bảo Bình chẳng thể làm gì khác. Khoảnh khắc cô bị bế rời khỏi vòng tay bố, ông ấy mới quay đi che giấu những giọt nước mắt lăn dài. Không chỉ đau đớn, lúc chúng rơi xuống còn mang theo cả tuyệt vọng cùng bất lực. Chính vì chứng kiến điều đó, dù bao nhiêu năm sống trong sự bảo vệ cực đoan Bảo Bình vẫn cố gắng chấp nhận nó. Chỉ là cô không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu còn cô thì càng ngày càng mỏi mệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 chòm sao] Phi vụ triệu đô 1 - Full
Fanfiction" Tôi nói rồi, tôi đã nghỉ hưu! Sẽ không ăn trộm nữa -_-" " Tôi vừa thấy cô móc điện thoại của anh ta mà." "..." " Cái tay này, chị đã dặn mày bao nhiêu lần rồi, không ăn trộm nữa! Cái tay hư!!" " Thôi đủ rồi. Lần này nếu cô tham gia thì từ nay đến...