Đại khái bởi vì một câu này của kim chủ đại nhân, Lâm Mặc trong lúc quay phim liền tìm không nổi cảm giác, vẻ mặt hoảng hốt.
"Cut!" Đạo diễn bất đắc dĩ kêu lên, "Tiểu Lâm, ánh mắt của cậu khi nhìn Tề Sách nhất định phải mang theo thống khổ, là cảm giác yêu mà không đạt được, hiểu không?"
Yêu mà không đạt được? Lâm Mặc không tự giác liếc mắt nhìn về phía Sở Diễm. Kim chủ đại nhân chính là đang chống đầu nhìn con mèo nhỏ nhà mình, con mèo nhỏ chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên một cái, vội vàng xoay đầu đi.
Cái gọi là yêu mà không đạt được, đại khái chính là nam nhân kia đi? Lâm Mặc cụp mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã mang theo lệ quang, đẹp tới kinh tâm động phách.
Đạo diễn nhìn mà ngây người trong phút chốc, khi phản ứng lại lập tức nói: "Đúng đúng, chính là cảm giác này."
Quay chụp lại một lần nữa được tiến hành thuận lợi. Sau khi quay xong Sở Diễm liền đứng dậy ôm lấy con mèo nhỏ chuẩn bị rời đi, đạo diễn do do dự dự mở miệng: "Kỳ thực... theo đúng kịch bản, còn có một màn diễn hôn nữa phải bổ sung."
Ánh mắt của Sở Diễm đảo qua, đạo diễn lập tức sửa miệng: "Kỳ thực không quay cũng không sao, ha ha ha."
Kim chủ đại nhân gật gật đầu, "Tôi cùng Mặc Mặc đã có hẹn, đi trước."
Đem con mèo nhỏ ngồi vào trong ghế phó lái, Sở Diễm giúp Lâm Mặc thắt dây an toàn. Thoáng nhìn qua sắc mặt của Ảnh đế, ném lại một cái nhìn khiêu khích rồi nghênh ngang rời đi.
Bồi con mèo nhỏ đi dạo tới cuối chiều, ăn qua cơm tối, kim chủ đại nhân vẫn như trước không có ý định trở về nhà. Lâm Mặc có chút mệt mỏi tựa vào ghế dựa gật gà gật gù.
Sở Diễm cuối cùng đem xe dừng lại ở trước một hội sở cao cấp, nhẹ giọng dỗ con mèo nhỏ đang buồn ngủ: "Mặc Mặc, cùng tôi đi gặp vài người bạn có được hay không?"
Làm một tình nhân xứng chức, Lâm Mặc tự nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. Bị Sở Diễm ôm lấy đi vào bằng cửa sau, ông chủ nhiệt tình tiến tới tiếp đón: "Sở tổng, đã lâu không gặp." Ông chủ tự nhiên là người rất có tâm nhãn, biết vài năm nay Sở Diễm đã không còn chơi đùa hỗn loạn nữa, lại thấy lần này hắn dẫn theo người đến, không thắc mắc hay tò mò dù chỉ một câu, trực tiếp đưa hai người tới trong phòng thuê.
Sở Diễm nhìn đồng hồ, 7 giờ 5 phút, cách thời gian hẹn gặp còn khoảng một tiếng, đem con mèo nhỏ đẩy mạnh vào trong phòng nghỉ ở cách vách, "Đi ngủ một lát, bao giờ bọn họ tới tôi sẽ vào gọi em." Lâm Mặc cũng không khách khí, đầu vừa đặt xuống giường liền lập tức ngủ say.
Hơn tám giờ, ngoài cửa liền vang lên một trận huyên náo: "Sở ca, gọi bọn tôi tới có việc gì thế? Tôi thấy Shelby Supercars của anh đặt ở ngoài cửa, đây là ngứa tay muốn đua xe một trận sao?"
Mấy nam nhân đẩy cửa tiến vào trong phòng, hướng về phía trên sopha ngồi xuống. Vươn tay chọn vài bình rượu, lại cùng ông chủ đánh tiếng, chọn cho mình vài 'mặt hàng' mới về. Ông chủ cũng biết người làm chủ ở đây là Sở Diễm, liếc mắt nhìn vị Thái tử gia này một cái, chờ hắn lên tiếng.
"Uống rượu thì được, người thì đừng tìm tới."
Có người chọc ghẹo: "Sở ca, không thể như vậy được, anh ăn chay còn muốn chúng tôi ăn chay theo sao?"
Sở Diễm tùy ý cười, phất tay ra hiệu cho ông chủ đi ra ngoài. Vài người tuy rằng ngoài miệng chế nhạo, nhưng cũng không thực sự dám trái ý vị Thái tử gia này, đành phải nói qua chuyện khác, "Sở ca, cánh tay của anh là làm sao thế?" Sở Diễm trên người có vết thương, bên trên vẫn còn băng băng trắng.
"Bị tức phụ nhi cào."
Một câu làm cho mọi người nổ tung. Sở Diễm tại trong vòng luẩn quẩn này chơi lâu tới như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận qua bất cứ ai là 'tức phụ nhi' của mình. Cho dù có ngẫu nhiên mang tới một người, nhiều nhất cũng chỉ là giới thiệu cái tên, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, không đi truy vấn. Hiện giờ hắn nói như vậy, chỉ sợ thực sự đã xác định.
Mọi người liền dồn dập truy hỏi là ai, Sở Diễm cười, "Ngày hôm nay gọi mọi người tới chính là vì muốn để cho mọi người nhận thức em ấy một chút. Hiện tại em ấy đang ngủ ở trong phòng nghỉ, đợi lát nữa tất cả tới đủ rồi thì tôi sẽ vào gọi."
Lại qua vài phút, người cũng lục tục tới đủ, Nhâm Thiệu Quân là người tới cuối cùng. Nhâm gia đại thiếu vừa vào tới cửa liền uống cạn chén rượu, thở ra một hơi mở miệng nói, "Sở Diễm, mau đem con mèo nhỏ nhà cậu gọi ra, để cho mọi người làm quen. Mỗi ngày đều giấu giấu diếm diếm, cứ như người ta liếc mắt một cái thì thiếu mất một khối thịt không bằng."
Sở Diễm cười đạp cho Nhâm gia đại thiếu một cước, đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ gọi con mèo nhỏ, "Mặc Mặc, tới, giới thiệu cho em vài người bạn."
Lâm Mặc bị đánh thức, có chút mơ hồ cùng kim chủ đại nhân đi ra khỏi phòng. Kết quả cửa phòng nghỉ vừa mới được mở ra, mười mấy con mắt tựa như đèn pha không ngừng bắn tới, dọa cho con mèo nhỏ nhảy dựng lên, không được tự nhiên cùng mọi người chào hỏi.
Sở Diễm ôm lấy con mèo nhỏ, đối với mọi người khẽ gật đầu, "Đây là Lâm Mặc." Sau đó liền giới thiệu cho con mèo nhỏ từng người một. Lâm Mặc nhất nhất chào hỏi, trong lòng không khỏi nghi hoặc, kim chủ đại nhân đây là đang muốn làm cái gì vậy? Những người này đều là những người quyền quý ở thủ đô, vô duyên vô cớ giới thiệu mình với bọn họ để làm chi?
Giới thiệu xong, Lâm Mặc im lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Diễm, mỉm cười, cố gắng biểu hiện ra phong phạm của một vị tình nhân xứng chức. Ừm, tôi chỉ là phông nền cho kim chủ đại nhân.
Kết quả mọi người cũng không có ý định buông tha dễ dàng cho con mèo nhỏ, trái một câu 'chị dâu', phải một câu 'chị dâu', gọi tới thân thiết. Hơn nữa sau đó bọn họ còn kính rượu kim chủ đại nhân, nói cái gì mà chúc mừng hắn đã ổn định, thành công thoát khỏi đoàn thể, hạnh phúc mỹ mãn.
Lâm Mặc nghe mà hồ đồ, bất quá nhìn thấy miệng vết thương trên người của Sở Diễm, cậu liền bừng tỉnh đại ngộ. Kim chủ đại nhân gọi cậu ra là để chắn rượu đi!
Con mèo nhỏ tìm ra được dụng ý của kim chủ đại nhân, lập tức hành động. Khách khí tiếp nhận chén rượu được đưa tới trước mặt của Sở Diễm, "Sở tổng trên người có vết thương, không tiện uống rượu, để tôi thay Sở tổng kính mọi người một chén." Nói xong ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Mọi người ồn ào, không ngừng hô 'Chị dâu tửu lượng thật tốt'. Cuối cùng tất cả lại đem đầu mâu chĩa về phía Lâm Mặc, "Tới tới, chị dâu, tôi kính cậu một chén."
"Chị dâu, cậu có thể bắt được Sở ca, tôi bái phục!"
Lâm Mặc tâm trạng hỗn loạn, không biết phải uống bao nhiêu chén thì mới đủ. Nếu muốn cậu đem toàn bộ mọi người ở đây đánh gục thì hoàn toàn không khả thi, bởi vì chỉ dựa vào tửu lượng của cậu mà nói, kế tiếp bản thân không bị hạ gục đã là may mắn lắm rồi.
Nhâm Thiệu Quân quàng tay lên vai của Sở Diễm, nháy mắt, "Con mèo nhỏ nhà cậu thực yêu cậu a, bất quá cậu sao lại để tức phụ nhi chặn rượu cho mình như vậy?"
Sở Diễm ánh mắt sắc lạnh đảo qua một vòng, lập tức tất cả mọi người liền im bặt. Mấy tên công tử bột đang tính rót rượu cho con mèo nhỏ đột nhiên sống lưng phát lạnh, vội vội vàng vàng thu chén trở về.
Nhìn thấy một đám công tử bột vốn đang sôi nổi tranh luận đột nhiên im bặt như vậy, Lâm Mặc nghi hoặc. Bất quá không còn ai rót rượu nữa, con mèo nhỏ liền tìm cớ rồi chạy tới phòng rửa tay để thả lỏng.
Nhìn Lâm Mặc đi ra ngoài, mọi người cũng bắt đầu tán gẫu vài chuyện không đâu, "Sở ca, khi nào thì muốn làm lễ kết hôn a?"
"Nếu không hay là bọn tôi lái một đoàn siêu xe tới để trợ hứng cho Sở ca cùng chị dâu?"
"Được a, Sở ca, chị dâu thích loại xe gì? Ngày anh tổ chức hôn lễ, bọn tôi sẽ lái tới một đoàn xe sử dụng độc nhất loại xe đó."
Nhâm Thiệu Quân chế nhạo: "Nếu tôi nhớ không lầm thì em dâu trước kia đi Chevrolet thì phải?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM - Hoàn] Hai lần bao dưỡng - Bạch Y Hứu Tửu
RandomThể loại: Hiện đại, bao dưỡng văn, vòng giải trí, ngụy tra tiện, gương vỡ lại lành Couple: Bá đạo biệt nữu kim chủ tra công x Ôn nhuận nội tâm phun trào minh tinh thụ Nhân vật: Lâm Mặc, Sở Diễm | Phối hợp diễn: Nhâm Thiệu Hành, Nhâm Thiệu Quân, Di...