Chương 33: Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

758 103 0
                                    


Hai tay bị Thấu Kỳ Sa Hạ buộc lại gác lên đỉnh đầu, Lâm Nhã Nghiên nhìn người kia ở trên người mình tùy ý để lại dấu vết sở hữu, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia sủng nịch, tuy rất bất mãn vì tiểu quỷ quá thô lỗ, nhưng nàng hiểu cũng chỉ vì tiểu quỷ yêu mình quá sâu nên mới làm ra những hành động này.

Nhìn tiểu quỷ chuyển hướng tấn công xuống nửa người dưới của mình, lông mày Lâm Nhã Nghiên không khỏi nhíu lại, tuy nàng không thích làm thụ, nhưng nếu Thấu Kỳ Sa Hạ thích làm công, nàng vẫn có thể thử bị áp. Nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ hiện tại nhìn qua dường như nửa tỉnh nửa say, nếu nàng ta làm xong, ngủ một giấc liền quên mất, không phải nàng sẽ chịu thiệt sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên trân quý a......

Lâm Nhã Nghiên nhìn nhìn nữ nhân đang vội vàng cởi ra quần của mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ ngoan ý, nàng dùng hai tay đang bị để trên đỉnh đầu đánh mạnh xuống phía dưới người đối diện. Một kích này vững vàng rơi xuống cổ cùng bả vai Thấu Kỳ Sa Hạ. Chịu đựng va chạm mãnh liệt, trong lúc nhất thời Thấu Kỳ Sa Hạ kêu rên một tiếng, rồi mất đi tri giác, ngã xuống ngực Lâm Nhã Nghiên.

Bàn tay Lâm Nhã Nghiên cố gắng thoát ra khỏi bao gối mà Thấu Kỳ Sa Hạ cột lại, nàng rất muốn lấy tay vuốt ve mái tóc Thấu Kỳ Sa Hạ, nhưng vẫn bị trói buộc. Thấu Kỳ Sa Hạ buộc thật chặt, Lâm Nhã Nghiên cố muốn thoát vài lần vậy mà không hề có dấu hiệu buông lỏng. Tay thoát không ra, nàng lại dùng răng cắn, cứ như vậy, nàng đã có thể thoát ra khỏi cái vỏ bao gối, đưa tay chạm vào người Thấu Kỳ Sa Hạ.

Cúi đầu liếc liếc tiểu quỷ xấu xa, lại phát giác tiểu quỷ lúc này đang an bình ngủ ngon trên ngực mình. Trong lòng Lâm Nhã Nghiên tuy tràn đầy oán giận, nhưng cũng thương tiếc, bởi vì khi ngủ say Thấu Kỳ Sa Hạ trông thực khả ái, lông mi tại cong cong dài dài, do uống rượu mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé mở, dường như đang kháng nghị.

Khóe miệng Lâm Nhã Nghiên hơi hơi gợi lên, cảm giác muốn giáo huấn người trước mắt đều tan đi hết, nàng cố sức cái chăn cách đó không xa kéo lại gần, đắp lên người mình cùng Thấu Kỳ Sa Hạ. Thập phần săn sóc khi đem phần lớn chăn đắp kín người Thấu Kỳ Sa Hạ, còn mình chỉ đắp nửa người trên, nàng sợ Thấu Kỳ Sa Hạ sẽ bị lạnh.

Cứ như vậy, một đêm an hòa qua đi.

Sáng sớm hôm sau, đương lúc ánh sáng ấm áp chiếu rọi đến sườn mặt Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng không khỏi mím môi, nhỏ giọng than thở.

"Ngô, đã nói chị là thụ rồi, còn giãy dụa làm gì? Em sẽ ôn nhu. Òh, ngoan nào..."

Vốn đang ngủ say Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên nghe được người bên gối nói như vậy, trong lúc nhất thời nàng có chút dở khóc dở cười, tiểu quỷ này, trong mộng cũng muốn làm công nữa.

"Tiểu quỷ."

Lâm Nhã Nghiên lên tiếng lạnh lùng gọi cục cưng nhà mình, muốn nàng ta tỉnh lại, bởi vì nàng bị áp đến mức đau nhức rồi.

Thấu Kỳ Sa Hạ bĩu môi, có vẻ như nghe được những lời này mà trả lời:

"Gọi tiểu quỷ hả, phải gọi em là công quân bệ hạ biết chưa? Chị là thụ."

sanayeon  | nữ vương x nữ vương 👑.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ