"Em đã mang thai con của anh!" Một câu nói ngắn ngủn, khiến Yugyeom và Tzuyu đồng thời ngẩn người tại chỗ.
Sóng biển vẫn êm ái vỗ vào bờ cát, mang theo nhịp điệu không hề thay đổi, không hề để ý đến những yêu hận rối rắm của nhân gian.
"Học trưởng Yugyeom, em, em đi về......"
Tzuyu khẽ nói. Đôi mắt khép hờ, hàng mi dài in bóng trên gò má trắng nõn. Yugyeom không thấy rõ nét mặt của cô.
...... Yên tĩnh.
"Em phải đi." Tzuyu ngước mắt lên nhìn Yugyeom nói, cố gắng không để cho giọng nói tiết lộ cảm xúc của mình.
Yugyeom cúp điện thoại. Nhìn thủy triều lên xuống, rất lâu không nói một lời, chỉ im lặng.
Chaeyoung mang thai...... Chỉ sau một lần say rượu kia, vậy mà cô đã mang thai. Hắn còn có lý do nào mà giữ Tzuyu lại đây? Hắn không có lý do, càng không có tư cách nói câu giữ lại.
Tzuyu nhất định không thuộc về hắn. Sau ba năm, một lần nữa gặp mặt, hắn cho rằng đây là may mắn mất đi nhưng lại có được, nhưng hắn không hề biết, ông trời lại đùa giỡn ác độc như thế với hắn. Mộng đẹp, luôn là dễ vỡ.
Ánh mắt Yugyeom vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tzuyu. Hắn sợ mình sẽ kềm chế không được ý muốn ôm cô vào lòng, sẽ không kềm chế được mà cầu khẩn cô ở lại lần nữa.
Chaeyoung mang thai, mà hắn, hoàn toàn không có bất kỳ sự vui sướng được làm cha. Hiện tại dưới tình huống này, hắn mà nói muốn cùng Tzuyu ở chung một chỗ... thì đó hoàn toàn là sự sỉ nhục đối với Tzuyu. Hắn có tư cách gì mà muốn giữ cô lại đây? Hắn, đã vĩnh viễn mất đi Tzuyu rồi.
Trái tim đau âm ỉ. Chậm rãi mở miệng: "Được, anh đưa em trở về."
Tzuyu muốn nhìn Yugyeom mỉm cười. Nhưng gương mặt lại cứng ngắc không thể rặn ra một nụ cười nào.
Chuyện này không phải là rất tốt sao? Học trưởng Yugyeom được làm ba, cô nên chúc mừng hắn mới đúng, không phải vậy sao? Nhưng tại sao trong lòng cô lại mất mát lớn như vậy......
Hai người yên lặng đi về biệt thự, bước chân cũng chậm như vậy, dường như muốn kéo dài thời gian thêm một chút nữa, cho dù là một giây đồng hồ......
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng tan, sớm muộn gì, đều phải xoay người tạm biệt, rồi biến mất trong tầm mắt của đối phương.
Vừa đi tới cửa biệt thự, Cầu Tuyết liền chạy tới kêu lên vui mừng.
Tzuyu ôm lấy Cầu Tuyết, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn lông lá của nó: "Cầu Tuyết, chị phải đi. Hẹn gặp lại a!"
Yugyeom vẫn đứng ở bên cạnh, nghe thấy Tzuyu nói như vậy, nhẹ giọng nói: "Tzuyu, em mang Cầu Tuyết đi đi! Đây vốn là quà anh tặng em."
"Áh? Chuyện này......" Tzuyu có chút do dự.
Chaeyoung cũng rất thích Cầu Tuyết, học trưởng Yugyeom đem Cầu Tuyết tặng cho mình, cô ấy có mất hứng hay không?
"Tzuyu, mang nó đi thôi. Cầu Tuyết rất thích em." Yugyeom nói xong. Xoay người đi tới bên cạnh bàn, mở ngăn kéo ra lấy một vật gì đó.
"Tzuyu, nhắm mắt lại. Anh còn một món quà này tặng cho em." Yugyeom dịu dàng nói. Trong ánh mắt màu hổ phách tràn đầy đau xót.
Tzuyu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Học trưởng Hạo, Cầu Tuyết em nhận. Nhưng em không thể tiếp nhận thêm những thứ khác nữa. Bất kể anh đưa cái gì, em cũng không nhận."
Ánh mắt Yugyeom trở nên ảm đạm: "Tzuyu, em giận anh phải không? Rất giận vì học trưởng Yugyeom không chờ em, đúng không?"
Trong lòng Tzuyu co rút đau đớn. Cô sao có thể giận học trưởng Yugyeom đây? Cô mãi mãi sẽ không giận hắn. Bởi vì người biến mất trước là cô, người nói chia tay trước cũng là cô. Nếu như muốn nói xin lỗi, vậy hẳn phải là mình nói với Yugyeom.
Lòng bàn tay nắm chặt của Yugyeom mở ra, xuất hiện trong mắt Tzuyu, là một hộp trang sức rất đặc biệt. Yugyeom mở hộp trang sức ra, ánh sáng lóng lánh từ trong hộp tỏa ra ngoài.
Đây là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế rất đặc biệt, trên nền bạch kim khảm 7 viên kim cương nhỏ, ở giữa khảm một viên kim cương bốn cạnh lớn, hai bên có ba phiến kim cương nhỏ tạo thành những lá Diệp nhỏ, lá Diệp tinh xảo và trang nhã, tôn lên tám viên kim cương lớn, phát ra ánh sáng chói mắt.
Không nói tới thiết kế, bạch kim hay kim cương đều là hạng nhất, giá trị tuyệt đối xa xỉ. Kiểu cách đặc biệt có một không hai, có thể thấy được người tặng đã hao tốn tâm tư chọn lựa như thế nào.
Yugyeom kéo tay Tzuyu qua, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay cô: "Thật ra thì, chiếc nhẫn này anh đã mua ba năm trước đây. Anh vốn chuẩn bị tới sinh nhật 18 tuổi của em, sẽ dùng nó hướng em cầu hôn."
Tzuyu theo bản năng đem tay nắm chặt, không để cho chiếc nhẫn của Yugyeom đeo vào ngón tay của mình.
"Học trưởng Yugyeom, em thật sự không thể tiếp nhận. Anh, hôn lễ của anh và cô Park cũng sắp tới? Anh đưa cho cô ấy đi!"
Yugyeom ngẩng đầu nhìn Tzuyu, đôi mắt màu hổ phách càng thêm tiều tụy: "Đây là chiếc nhẫn anh mua vì em, chỉ có thể đưa cho em."
"Không, em thật sự không thể nhận. Học trưởng Yugyeom, quà tặng này quá quý trọng!"
Sắc mặt Yugyeom trở nên tái nhợt, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười thê lương. Hắn không miễn cưỡng Tzuyu nữa, thu hồi tay của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thuần phục cô vợ nhỏ bé bỏng (Tzukook ver)
RomanceTruyện nói về câu chuyện tình yêu của một tổng giám đốc tập đoàn Kim thị, quyền thế có thể làm nghiêng trời lệch đất, anh tuấn, giàu có, lại rất hào phóng. Phụ nữ loại nào mà hắn không chiếm được? Nhưng tiểu nha đầu tầm thường này, lại cứ cố tình kh...