Chương 26: Phim truyền hình thanh xuân

2.3K 124 2
                                    

Đường Phong chợt nhíu mày, người đàn ông đeo mặt kính lập tức nịnh nọt nói: "Đường tiên sinh xin đừng nóng giận, ông ta là miệng chó không phun được ngà voi." Nói xong kéo lấy ông ta, làm ông ta tỉnh rượu rồi vội vàng nói xin lỗi.

Nhiễm Tích ôm lấy Tô Y Y bên cạnh còn đang run rẩy, cô không muốn ở lại nơi này nữa, "Anh Đường Phong, em mang cô ấy đi về trước."

Thời tiết có chút chuyển lạnh, Nhiễm Tích đem áo khoác trên người choàng lên Tô Y Y, đưa cô ấy về phòng của mình.

Tô Y Y đứng trong phòng khách, cúi đầu vặn ngón tay của mình, cảm giác mình không phù hợp với nơi sang trọng này chút nào.

Nhiễm Tích đưa cho cô ấy một bộ quần áo sạch sẽ, còn chuẩn bị một bộ đồ dùng rửa mặt, sau đó đẩy cô ấy đi vào phòng tắm, "Cậu đi tắm đi, trên người dính sền sệt như thế này sẽ không thoải mái đâu."

Tắm rửa xong, Tô Y Y lau tóc đi ra, Nhiễm Tích lại kéo cô ấy ngồi trên ghế sofa, sấy tóc cho cô ấy.

"Cậu không hỏi tớ là có chuyện gì xảy ra sao?"

Nhiễm Tích cất kỹ máy sấy, sờ sờ đầu cô ấy, "Cậu muốn nói thì tớ sẽ nghe."

Tô Y Y trầm mặc một hồi, mở miệng: "Bà ngoại tớ nhập viện."

Nhiễm Tích giật mình, cô nhớ tới bà lão lúc khai giảng luôn cười tủm tỉm nói với các cô rằng "Các cháu hằng ngày đều sống với nhau nên phải thân thiết như chị em nha.", bà ấy ngã bệnh rồi sao?

Giọng nói Tô Y Y có chút nghẹn ngào, "Tớ không còn cách nào khác, vì không có tiền trả tiền thuốc men nên khó khăn lắm mới có một cơ hội như thế này, nhưng mà bị tớ làm hỏng rồi!"

"Cha mẹ của cậu đâu?" Nhiễm Tích do dự một lát, hỏi.

Lúc khai giảng, Tô Y Y không phải là do cha mẹ đưa tới, hơn nữa cô ấy cũng không gọi điện cho cha mẹ mình bao giờ, ba người bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, đều thầm đoán có phải là do cha mẹ của cô ấy ly hôn không. Nhưng nếu như là ly hôn thì cũng không đến mức mẹ mình bị bệnh mà không đến thăm chứ!

"Không có, " Giọng nói Tô Y Y có chút cô đơn, "Lúc tớ 8 tuổi thì hai người họ đã bị tai nạn giao thông, là do bà ngoại nuôi tớ lớn đến giờ... Tớ..." Nói xong lại nhịn không được mà bật khóc.

Nhiễm Tích vội vàng ôm lấy Tô Y Y, vỗ vỗ lưng, "Không sau đâu, tớ xin lỗi, tớ không biết chuyện này."

Cô không nghĩ là chuyện sẽ như thế này, sớm biết như thế đã không hỏi cô ấy.

Qua một hồi lâu, chờ tâm tình Tô Y Y ổn định lại, Nhiễm Tích lại thử hỏi: "Vậy sau này cậu định như thế nào?"

"Tớ không biết nữa, tớ sẽ cố gắng xem có vai nào mình đóng được không, nếu như không có, tớ sẽ nghỉ học đi làm công, tớ nhất định phải cứu bà ngoại tớ."

Hốc mắt Tô Y Y vẫn hồng, nhưng giọng nói lại rất kiên cường.

"Tớ có thể giới thiệu cho cậu đi thử vai, nhưng mà có được hay không, thì còn tùy vào cậu nữa."

...

Lúc khai giảng năm hai, trong lớp bị thiếu đi vài người, Nhiễm Tích biết rõ bọn họ đều ra ngoài đi đóng phim, ai ai cũng muốn mình được nổi tiếng. Còn về việc diễn vai nào, nhà sản xuất như thế nào, thì không ai biết cả.

[EDIT] Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Lão TíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ