Chương 3

19 13 1
                                    

Thanh niên với mái tóc bạch kim có mặt ở hiện trường khi trời vừa xẩm tối. Băng rào đã được thu về, tòa soạn trở lại với vẻ uy nghi tĩnh tại vốn có. Đôi cánh cửa như bật tung ra khi chân anh đặt lên bậc tam cấp, để lộ khung cảnh tiêu điều u ám cùng những vết tích không thể xóa nhòa của vụ án. Những vệt máu khô trên khung cửa, những chiếc ghế xoay chỏng chơ trên nền, giấy tờ lộn xộn một mớ. Tất cả đều đang cố thì thầm vào tai anh một lời mách tội: "Bọn họ đã đánh nhau".

Lăng không vội kiểm tra quanh hiện trường như trước đây anh vẫn từng làm mà chỉ ngồi xuống và chờ đợi. Sau một khoảng không biết là bao lâu, bóng Quỳnh Giao dần hiện rõ trên nền loang lổ của bóng tối và ánh đèn đường.

Nhác thấy anh bên bệ cửa, Giao bỗng khựng lại. Và rồi, bỏ lại sau lưng những lo âu chỉ vừa mới xuất hiện, cô điềm tĩnh vượt qua người thanh niên như thể anh không hề tồn tại. Giao tìm đến bàn làm việc của Văn, bàn tay chai sần lục tìm trong hộc tủ. Cô nhớ hôm nọ Văn đã cất nó ở chỗ này.

- Có vẻ tôi và cô đều có hứng thú với hiện trường vụ án nhỉ?

Người trước mặt Giao quả là khó hiểu. Nếu để ý, anh ta sẽ luôn bày ra vẻ gắt gỏng mỗi khi cô mó tay vào một vụ án. Trước là vụ hỏa hoạn, giờ là vụ giết người. Nhưng cô không quên, trong một giây khắc, chàng thanh niên với mái tóc màu bạch kim đã cười với cô. Khuôn miệng anh nhếch lên thành hình vòng cung ngay sau khi Giao băng bó cho anh. Cho đến hôm nay, vết thương ấy còn chưa lành hẳn.

- Văn đã bị Cảnh vệ tạm giam. Anh ta không có bằng chứng ngoại phạm.

Một nụ cười nhạt thoáng hiện ra trên gương mặt đăm chiêu của Giao. Trước khi đến tòa soạn, cô đã nghe phong thanh thông tin này. Văn không có bằng chứng là một chuyện, nhưng vì bị cô chỉ điểm, anh ta khó mà thoát khỏi diện tình nghi.

Sau một thoáng lặng im, Quỳnh Giao bất ngờ rời khỏi vị trí. Cô lướt nhanh qua người thanh niên, bàn tay trái cùng lúc thọc vào túi áo, điệu bộ gọn ghẽ đến mức người thường khó mà nhìn ra điểm nghi hoặc.

- Đợi đã. - Âm giọng của người thanh niên đột ngột vang lên, liền sau là cú xoay người chuẩn xác. Trong giây phút ngắn ngủi, tay anh đã nắm chặt lấy cổ tay Giao.

Gương mặt cô gái không chút biểu cảm, nhưng lồng ngực đã bắt đầu phập phồng. Từ khóe mắt, Giao thấy ánh nhìn soi mói của người lạ đang xoáy sâu vào khe hở giữa bàn tay cô và túi áo.

Bằng động tác dứt khoát, Giao giật tay ra khỏi. Ngay lúc cô chuẩn bị cất bước, đôi cánh cửa ra vào bất ngờ khóa chặt. Nhìn sang người cạnh bên mình, Giao không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cánh tay dang rộng của anh ta, cơ hồ chính hành động đưa tay ấy đã bít kín lối thoát duy nhất ở tòa soạn.

Một sợi lông vũ màu đen tuyền rơi xuống từ không trung, cắt ngang khoảng không giữa hai người.

- Văn không phải kẻ giết người. Anh ta có bằng chứng ngoại phạm. - Người thanh niên khẳng định chắc nịch - Cô là nhân chứng.

Khoảnh khắc chiếc lông vũ chạm đất, Lăng tiếp tục câu chuyện còn dang dở:

- Tối hôm qua, Văn đã đến nhà cô. Tôi nói có đúng không?

Thiên Thần Và Ác Quỷ Ngự Trị Trong Tôi (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ