Changkyun không nghĩ rằng tên Wonho mà cậu nhóc nghi ngờ là stalker lại đẹp đến như vậy, không phủ nhận rằng nhìn hình anh ta khá hợp mắt nhưng cái vẻ đẹp ngoài đời, khi mà mắt-đối-mắt và Changkyun hoàn toàn có thể chiêm ngưỡng cái đẹp chết tiệt của Wonho.
Wonho mặc một cái hoodie đen và quần anh ta cũng tương tự vậy, thằng nhóc cũng có thể đoán ra việc anh ta tập gym thông qua đống cơ bắp được che sau cái áo hoodie. Anh ta cũng có thể kẹp chết cậu nhóc trong đống cơ bắp đó chăng ? Changkyun rùng mình
"Vậy ? Tôi đã đến đúng giờ chứ ?" Wonho hỏi, anh tiện tay nhìn đồng hồ và nó hiện rõ tám giờ mười lăm.
"Phải phải, đi theo tôi." Changkyun đảo mắt.
Hai người đi cùng nhau đến nhà Hyungwon, mặc dù Wonho đã cải trang hoàn hảo nhất nhưng vẫn có vài người nhận ra anh và việc đó khiến Shin Wonho muốn chạy về nhà, ngay lúc này.
Nơi Hyungwon sống khá vắng vẻ và xộc lên mùi cống, Wonho chau mày lại anh cực kỳ không hài lòng về chỗ ở của anh chàng Hyungwon này.
Đó là suy nghĩ của mười giây trước khi hiện giờ anh đang đứng trước nhà cậu. Căn nhà phủ lên một màu nâu trầm, trước nhà trồng hai hàng hoa và một vài loại cây khác, phía lan can trên nhà được treo một vài chậu hoa nhỏ. Wonho đoán nó là hoa cẩm tú cầu, vì màu sắc của nó chả lẫn vào đâu được.
Nhà của Hyungwon tuy không quá bự, vì thật chất nó như bị ép lại bởi bề ngang nhỏ tí ti. Changkyun gõ cửa vài lần trước khi gọi vọng tên chàng trai vào trong nhà.
"Hyungwon hyunggg" Changkyun gọi to tên cậu, Wonho đã nghĩ rằng cách cậu nhóc gọi như thế thật dễ thương.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa màu nâu nhạt được mở ra. Chàng trai với mái tóc hồng cùng với khuôn mặt mà anh cho là cực-cực-cực đẹp trai.
Hyungwon chỉ mặc trên người một cái áo size rộng và nó khá dài, dài hơn đùi cậu một tí. Nước da cậu như sáng bừng lên bởi cái áo này, việc đó khiến Wonho nghĩ tim mình bị hỏng. Vì nó đập nhanh liên tục.
"Anh là ?" Hyungwon nhìn anh, đôi tròng tử to và lấp lánh dừng lại trên gương mặt anh, chờ đợi sự trả lời.
"Wonho" Changkyun chen ngang vào, "Nếu ổng làm gì anh thì em sẽ giết ổng"
Lời nói của Changkyun thật khác xa so với ngoại hình đáng yêu của cậu nhóc, Wonho tuy hơi bực bội vì bị vu oan vô cớ nhưng sự tức giận ấy bay đi trong vài-nốt-nhạc khi mà Hyungwon chỉ nhìn anh cười khì.
Hyungwon không dám chắc về việc người đứng trước mặt mình là tên stalker Wonho. Cậu đã trông thấy hắn, một cách chân thật nhất khi hai người đối mắt nhau.
Wonho to cao, vạm vỡ và giọng nói trầm cũng có thể pha chút trẻ con. Còn một Wonho khác, kẻ stalker tự xưng danh có phần lùn hơn, không vạm vỡ mấy mặc dù trông hắn hơi đô con và giọng nói trầm đục khó nghe.
"Vậy, điện thoại của anh đâu hyung ?"
Hyungwon vội nhìn về phía thằng nhóc đang đứng trước mặt mình, đưa cái điện thoại đen sì cũ rích cho Changkyun. Mà cũng không hẳn là cũ rích, vì Hyungwon luôn giữ đồ vật tư của mình sạch sẽ tinh tươm nhất có thể và trông cái điện thoại như đồ mới vậy.
