Hạnh phúc hay bất hạnh?

2.6K 221 16
                                    

"Kookie của anh, Kookie của anh cuối cùng cũng đã chịu đến tìm anh..."

Anh gục mặt xuống cổ của cậu khóc nhiều hơn, lần đầu tiên Jungkook thấy anh khóc, sống với nhau ngần ấy năm trong viện mồ côi, dù bị ăn hiếp hay bị đánh đập cũng chả có chút chuyển động gì trên mặt anh. Thế mà giờ đây anh lại khóc vì Kookie của anh, Jungkook đã hiểu cậu của ngày xưa quan trọng với Taehyung như thế nào, ngay khoảnh khắc này Jungkook đã nghĩ, dù mọi chuyện sau này có ra sau thì cậu cũng sẽ một lòng đứng về phía anh.

Taehyung một lần nữa ngước mặt lên nhìn Jungkook, khuôn mặt ngày càng tiến gần hơn Jungkook, và cuối cùng là một nụ hôn đặt trên cánh môi mà anh ngày đêm nhung nhớ. Nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó chuyển thành mạnh mẽ chiếm hữu, đầu lưỡi cố chiếm lấy cậu mà hôn xuống, nụ hôn mang theo cả sự khát khao và yêu thương bấy lâu anh luôn cố giấu. Nụ hôn mang theo chút hơi rượu thật kích thích khứu giác. Jungkook có chút bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng đáp trả anh, hai tay quàng qua cổ anh nhận lấy nụ hôn đó. Khoé mắt từ lúc nào đó cũng rơi ra hai dòng lệ, Jungkook bây giờ đang rất hạnh phúc.

Sau nụ hôn đầy ngọt ngào Taehyung buông Jungkook ra, ôm lấy cậu vào lòng, đầu mũi cọ cọ nhẹ vào cổ Jungkook thì thầm trong hơi men

"Kookie à, đừng biến mất đi lần nào nữa. Lần này... anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."

Taehyung ôm thật chặt, Jungkook không thể rời khỏi vòng tay anh, cậu đành nằm im ở đó. Lát sau cậu rút vào lòng anh, khuôn mặt úp vào lòng ngực ấm áp của anh mà thở đều, cảm nhận nhịp tim của anh từng chút từng chút một đều đập vì cậu. Mặc kệ ngày mai có như thế nào... Taehyung của cậu đối với thế giới nhẫn tâm bao nhiêu thì đối với cậu sủng nịnh và nuông chiều bấy nhiêu.

______

Ngày hôm sau, Taehyung thức dậy cũng đã là trưa hôm sau. Cảm nhận được cái nặng nơi cánh tay, anh nhìn xuống thì phát hiện ra cậu. Anh giật mình kéo tay ra khỏi người cậu. Jungkook cảm thấy thiếu vắng hơi ấm nên cũng liền tỉnh dậy. Hai mí mắt nặng trĩu, khuôn mặt ngái ngủ, cậu lèm bèm mở miệng

"Có chuyện gì?"

"Sao mày lại ở đây? Chẳng phải tao đã bảo không được bước vào căn phòng cấm này mà?"

Jungkook hơi giật mình, hoá ra đêm qua say nên nhìn nhầm à? Không sao, dù gì em cũng đã biết anh là Taehyung của em rồi. Để em trêu anh một tí.

"Cái gì cơ? Là anh đã mang tôi vào đây mà..." Jungkook trưng ra khuôn mặt ủy khuất. Cậu nói thêm

"Là anh đã say không biết trời trăng là gì, sao đó còn tự ý lôi kéo tôi đến đây mà, tôi đã một hai chống đối nhưng đâu được."

Taehyung có chút bối rối, là mình đã làm vậy thật sao? Chẳng lẽ tối hôm qua say đến mức không nhớ gì?

"Giờ... giờ thì cút đi. Đừng để tao thấy mặt mày."

"Vâng." Jungkook ngoan ngoãn trả lời rồi chạy nhanh đi, trên môi còn nở một nụ cười đầy tinh nghịch.

Taehyung nằm phịch xuống giường, hai mắt hướng lên trần nhà mông lung suy nghĩ. "Là đêm qua mình đã mơ sao? Giấc mơ y như thật, mình đã gặp lại em ấy trong mơ." Taehyung mỉm cười hạnh phúc đưa tay chạm vào môi của mình, hơi ấm vẫn còn đó...

VKook [] Bệnh HoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ