Ngoan cố

2.1K 162 16
                                    

"Mày mang tao về đây làm gì?"

"Để chơi cho chết mày." Hắn trả lời.

"Trước sau gì mày cũng phải trả giá, mày tưởng bắt được tao rồi thì mày sẽ yên ổn à?"

Hắn nhếch môi "trả giá như nào? Như này à?" Hắn vỗ vỗ lên khuôn mặt cậu.

Jungkook hất tay hắn ra "bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi mặt tao."

"Chết đến nơi còn mạnh miệng, coi thử mày sẽ sống như thế nào."

Hắn quay lưng đi ra khỏi căn phòng, trả lại sự u ám cho căn phòng. Mặc dù bây giờ đang là ban ngày nhưng trong phòng vẫn u ám, tất cả mọi cánh cửa đều được khoá chặt. Jungkook ngước nhìn xung quanh, "làm cách nào để ra khỏi căn phòng này?" Chân tay bị khoá chặt bởi những sợi dây xích chắc chắn.

Jungkook nằm ngủ, rồi lại bật dậy, nhưng vì đói quá mà cậu cứ xoay tới xoay lui trên cái giường lớn mà không thể ngủ được. Hắn đã bỏ cậu ở trong căn phòng này 3 ngày, không ăn, không uống cũng chẳng thể tắm rửa gì hết. Nhìn Jungkook thảm hại vô cùng.

Đến tối nọ, khi Jungkook đang chăm chăm nhìn vào cánh cửa thì "cạch". Cửa lớn của căn phòng được mở ra, là hắn. Hắn ung dung bước vào, Jungkook ngửi được là mùi thức ăn, bụng bắt đầu réo rắt kêu lên vài tiếng. Hắn cười phì nhìn cậu "cũng biết đói rồi á?" Jungkook nằm xuống, xoay người sang chỗ khác mà không trả lời câu hỏi của hắn. Hắn bước đến rồi ngồi xuống bên giường cạnh cậu

"Bố thí cho mày một bữa ăn này, dậy ăn đi."

"Cút, tao thà chết chứ không ăn."

"Giỏi lắm."

Hắn nắm tóc của cậu lôi bật dậy, mặt đối mặt nhìn cậu

"Mày định chống đối ai? Tao bảo ăn thì ăn."

Hắn leo lên chân của cậu ngồi xuống để giữ cậu không cho di chuyển, một tay giữ chặt trên ngực áo của cậu, tay còn lại dùng muỗng xúc đồ ăn đưa đến miệng cậu rồi bảo "ăn". Jungkook cứng đầu dãy dụa, dùng một tay đang được thả lỏng của mình hất bay tô cơm. Đồ ăn văng tung toé trên người hắn và người cậu. Sự bình tĩnh của hắn đã vượt quá giới hạn, hắn cầm cái tô đập vào đầu Jungkook, mảnh vỡ văng ra cứa lên khuôn mặt Jungkook một đường dài. Cậu mệt mỏi kèm theo không ăn uống đầy đủ nên dựa vào thanh giường cắn răng chịu đau. Tự dưng nước mắt cũng ướt hàng mi, Jungkook nhắm nghiền hai mắt lại. "Hãy để cho tôi chết đi còn hơn là phải chịu hành hạ như này". Jungkook tự nói với bản thân.

Còn phần hắn thì bực dọc bước ra khỏi cửa phòng và đóng ầm một cái. "Đồ khỉ gió chết tiệt, mắc mớ gì phải làm cái điệu bộ, tao sẽ không để bọn cảnh sát tụi mày lừa đâu." Một lát sau hắn trở lại với vài sợi dây xích khác trên tay. Hắn bước đến bên cậu tròng sợi dây vào cổ của cậu, cậu như người mất hồn nhắm mắt mà phó mặc cho số phận. Hắn thay đổi dây xích trên người cậu rồi kéo cậu đi ra khỏi căn phòng, Jungkook bước theo hắn vài bước thì hết sức lực, nằm gục tại chỗ trên sàn. Hắn vẫn tiếp tục lôi kéo Jungkook như một bao tải lớn. Sợi dây trên cổ Jungkook siết chặt cổ cậu hơn, cậu đau đớn khó thở nấc lên vài tiếng trong cổ họng "chết như thế này cũng được". Hắn nghe tiếng nấc của cậu thì quay lại nhìn cậu, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, đỡ cậu tựa vào ngực hắn mà vỗ vỗ "này, chết chưa?". Hắn không nghe tiếng trả lời liền lấy tay đặt lên ngực cậu "tim vẫn còn đập". Sau đó hắn bế cậu lên rồi đi đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, bên trong căn phòng có rất nhiều dụng cụ y tế

VKook [] Bệnh HoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ