Trở về và thú nhận

2.5K 175 12
                                    

Jungkook vẫn quanh quẩn trong căn phòng chờ đợi Taehyung trở về, cậu cần phải nói chuyện rõ với Taehyung.

Cho đến đêm thứ hai sau khi Taehyung rời khỏi nhà, lúc đó cũng đã gần 3 giờ sáng, bởi vì lo lắng cho Taehyung mà 2 đêm gần đây Jungkook gần như thức đến tận sáng. Khi Jungkook đang hướng mắt lên trần nhà tối thui thì cậu nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng đến trước cửa phòng của cậu, rồi dừng lại ở đó rất lâu. Jungkook có hơi hoảng sợ, giờ này mà ai còn ở trước cửa phòng của cậu, Jungkook nhẹ nhàng đặt hai chân xuống giường rồi đi đến bên cửa phòng, cậu ngồi xuống nín thở nghe theo động tĩnh bên ngoài, hồi lâu mới có một tiếng thở dài, sau đó là giọng nói mà cậu rất quen thuộc

"Jungkook à, anh biết anh là anh đã sai rất nhiều, những ngày hôm qua anh đã suy nghĩ, liệu em có còn chấp nhận một kẻ mang trong mình đầy tội lỗi như anh? Chắc là không đúng không? Em là người của công lý, anh là kẻ phạm tội, làm sau chúng ta có thể đi chung một con đường được. Cho nên sau hôm nay, anh quyết định sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, anh sẽ luôn nhớ về em, Jungkook à..."

Jungkook ở bên trong cắn chặt môi để kiềm chế cảm xúc, chỉ khi cậu nghe tiếng bước chân nặng nề rời đi, cậu mới có đủ can đảm mở tung cánh cửa kia chạy theo anh. Jungkook nắm lấy tay anh, sà người vào lồng ngực anh và ôm anh thật chặt

"Ai cho phép anh đi? Em đã nói là cho phép anh đi chưa?" Jungkook nói như hét vào anh.

"Em... em vẫn chưa ngủ?" Taehyung đưa hai tay lên ôm lấy eo của cậu.

"Nếu em ngủ thì làm sao biết được rằng anh đang định rời bỏ em một lần nữa? Mặc kệ anh là ai và làm gì, em chỉ biết người đang đứng trước mặt em là Taehyung của em thôi."

"Jungkook à..."

"Không có Jungkook gì hết, em không cho phép anh đi đâu nữa."

Jungkook kéo tay Taehyung vào phòng của mình, cậu đã lớn rồi, nhưng trước mặt Taehyung thì vẫn mãi là một đứa trẻ cần dỗ dành. Taehyung tuỳ tiện để Jungkook kéo đi mà không hề than phiền nửa lời, chỉ thấy cái dáng cao cao trước mặt có hơi khác một xíu, nhưng cái bộ dạng quen thuộc này thì chắc chắn là Jungkook của anh rồi.

Taehyung và Jungkook cùng ngồi xuống giường, dưới ánh sáng lập loè của đèn ngủ, cả hai chỉ thấy khuôn mặt nhau mờ mờ ảo ảo, một tay Jungkook nắm chặt tay Taehyung như thể sợ anh rời đi lần nữa, còn tay còn lại đưa lên cao rồi đặt nhẹ lên khuôn mặt của Taehyung, cậu nhẹ nhàng mở lời

"Nói cho em biết, từng ấy năm anh đã trải qua chuyện gì? Và nói cho em biết anh đã sống ra sao trong từng ấy năm?"

"Em thật sự muốn biết...?"

"Đúng... cho dù nó có như thế nào thì em cũng muốn biết Taehyung của em như thế nào?"

"Rồi em sẽ bắt bỏ anh vào tù chứ?" Taehyung nửa thật nửa đùa.

"Để xem như thế nào đã, bởi vì em biết tất cả mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó, và để trở thành một tội phạm thì chắc hẳn người đó đã trải qua những chuyện mà người thường cũng không biết."

Taehyung cười buồn, "chưa gì em đã xem anh như tội phạm thật sự rồi, tay anh nè, em còng đi."

Taehyung đưa hai tay lên trước mặt Jungkook. Cậu giữ hai tay anh lại, "em không có ý đó mà."

VKook [] Bệnh HoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ