Lam Hi Thần sau khi ngủ dậy, giúp Kim Quang Dao đang mơ màng say giấc đắp lại mền, lấy bộ y phục mới để cách đó không xa, tự thu dọn mớ hỗn loạn rồi ra ngoài mua ít đồ.
“ Cốc... Cốc...”
Qua một khắc Lam Hi Thần rời đi, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Kim Quang Dao khó chịu ngồi dậy, mặc y phục chỉnh tề mới ra mở cửa. Chắc chắn người gõ không phải Lam Hi Thần, vì y tự mở đi vào là được rồi. Phòng hắn cũng là phòng y. Có lẽ là tiểu nhị trong khách trạm.
Kim Quang Dao mở cửa, mặt vẫn còn vương cảm giác buồn ngủ.
- Có chuyện...
Kim Quang Dao chưa nói hết câu, chợt thấy một làn khói trắng phất qua mặt hắn, toàn thân vô lực, ngã xuống ngất đi. Người ngoài cửa mặc y phục của tiểu nhị ngó nghiêng một hồi, trực tiếp vác hắn lên, bí mật rời khỏi khách trạm.
Lúc Lam Hi Thần trở về, trên tay mang theo ít điểm tâm sáng cùng vài thang thuốc bổ, nhưng chẳng thấy Kim Quang Dao đâu. Lẽ ra hắn phải ở trong phòng mới đúng? Hỏi qua cũng không ai thấy Kim Quang Dao đi dạo. Lam Hi Thần nhíu mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, trở về phòng xem xét một hồi. Lúc nhìn đến bậc cửa còn vương bột trắng, xác định được kia là thứ gì, Lam Hi Thần khẽ siết chặt tay. Mới đến đây không lâu, sợ là người đắc tội, cũng chỉ có Hạ phủ kia thôi. Quả nhiên là vì mặt mũi chẳng từ thủ đoạn nào.
Lam Hi Thần không thể hành động tùy tiện. Y có đến Hạ phủ đòi người, bọn chúng cũng không trả, còn mang giấu kĩ hơn, đề phòng kĩ hơn. Muốn vui vẻ ở nơi này mấy hôm, lại chẳng ngờ rước đến một mớ rắc rối. Nếu sớm biết, hôm qua đã kéo Kim Quang Dao đi luôn rồi. Hắn nói hắn đã thành gia lập thất, vậy mà Hạ Tương Viễn vẫn muốn để nhi nữ lấy người ta? Tướng mạo Kim Quang Dao không phải thiên hạ đệ nhất, khó ai sánh kịp, vì cớ gì nhất định phải là hắn mới được? Dựa vào một cái tú cầu để nói duyên phận, nực cười. Nếu thế giữa biển người rộng lớn, Kim Quang Dao tùy tiện ném một cái, hoặc một trăm cái, Lam Hi Thần đảm bảo lần nào cũng bắt được.
Hạ phủ nói cho cùng cũng chỉ là một phủ toàn người thường, đối với Lam Hi Thần cũng không khó khăn gì. Cứ lẻn vào đó, trực tiếp mang Kim Quang Dao rời khỏi nơi này thì hơn. Thị phi nhiều, mệt mỏi nhiều.
Đêm đó...
Lam Hi Thần đổi y phục dạ hành, vô cùng dễ dàng mà lướt qua phòng vệ Hạ phủ. Không biết Kim Quang Dao đang ở đâu, cứ tìm một đường thế này có hơi chậm trễ.
Hai nha hoàn đang đến gần chỗ Lam Hi Thần đứng, y liền nấp vào một góc. Lướt qua nghe thấy các nàng trò chuyện, giọng điệu có vẻ hơi sợ hãi:
“ Phu gia kia thật đáng sợ, ánh mắt lạnh như vậy...”
“ Ai bảo tiểu thư muốn hắn, còn dùng đến cả Hoặc Tâm cổ...”
“ Thôi thôi, đừng nói nữa, để tiểu thư nghe được không hay đâu...”
Lam Hi Thần sắc mặt tối sầm, nhìn hướng biệt viện hai nha hoàn kia mới rời khỏi. Hoặc Tâm cổ? Y cũng chưa nghe nói, nhưng giọng điệu kia có vẻ rất nghiêm trọng. Hạ phủ bắt được người đi, không ngờ đã tự có cách giữ người luôn rồi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đồng Nhân Ma Đạo] [ Hậu Truyện Tương Kiến ] Hi Dao Bát Quái Ký
Truyện NgắnHậu truyện của bộ Tương Kiến ( Đồng nhân Hi Dao ), về cuộc sống Hi Dao sau khi thành thân. Bộ này chia thành từng câu chuyện nhỏ, mỗi câu chuyện khoảng vài chương đến vài chục chương nhé =)))