Đào Chi Yêu Yêu - 6

908 115 6
                                    

Hôm nay đến ngày thu thuế đất ở trang viên phía Bắc vực, buổi chiều Hạ Tương Viễn muốn Kim Quang Dao học hỏi cách quản lý chuyện này nên để hắn đi. Lam Hi Thần theo hướng dẫn hắn. Hạ Giai cứ một mực muốn theo, thật sự rất ồn ào. Tiểu thư tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh gì đó, chẳng qua cũng chỉ để làm màu.

Lam Hi Thần đi song song với Kim Quang Dao, Hạ Giai đi phía trước không ngừng cười cười nói nói. Theo Lam Hi Thần quan sát, Kim Quang Dao ở riêng với Hạ Giai sẽ không nói nhiều, nhưng có thêm y, số lần trả lời, tiếp chuyện lại nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Hắn muốn cho y thấy, Hạ tiểu thư kia vốn là của hắn?

Hạ Giai đi lùi, xoay người đối diện Kim Quang Dao, nói:

- A Thác, năm ta bốn tuổi, chàng từng cùng ta trốn phụ thân đến đây chơi. Chàng nói, sau này lớn lên, chỉ cần ta thích đều sẽ đưa ta đến bất cứ lúc nào.

Kim Quang Dao cười nhẹ, nhìn về phía xa xa:

- Chẳng phải hiện tại ta đang đi cùng nàng.

Hạ Giai lại nói tiếp:

- Hồi bé, đều là ta chạy trước, chàng ở phía sau đuổi theo.

Hạ Giai nói xong, thật sự muốn như hồi nhỏ trong miệng nàng nói, chạy nhanh một mạch. Kim Quang Dao bất giác cười khổ, lướt qua nhìn Lam Hi Thần sắc mặt không tốt lắm, nói với theo:

- Chậm đã.

Phía trước là đường đất đá dẫn đến cổng trang viên. Nhưng cổng kia đã cũ, đang cho người sửa lại. Lam Hi Thần sợ Kim Quang Dao bị ngã, Kim Quang Dao lại sợ Hạ Giai ngã, cứ thế chạy đuổi theo.

" Aaaaa..."

Bảng tên bằng gỗ đã cũ của trang viên vừa được tháo ra, không cẩn thận rơi xuống. Mà vị trí kia, là ngay vị trí Hạ Giai đang chạy tới. Kim Quang Dao thất thanh hô to:

- Cẩn thận!

Chẳng qua hắn có chạy nhanh đến mấy, cũng sợ không hợp kéo Hạ Giai khỏi đó. Lam Hi Thần phất tay, bảng gỗ vỡ ra nhiều mảnh. Lam Hi Thần lướt nhanh qua, che phía trước Hạ Giai. Y có thể dùng linh lực chắn mảnh gỗ, nhưng y không làm thế... Một mảnh gỗ ghim sâu vào bắp tay Lam Hi Thần, máu bắt đầu chảy ra, thấm ướt một mảng y phục. Chỉ có điều, Kim Quang Dao không thấy.

Kim Quang Dao kéo Hạ Giai tách xa Lam Hi Thần, nhìn xem một lượt. Nàng đã sợ đến ngây người. Hai người nâng bảng gỗ kia cũng lắp bắp kinh hãi. Có Lam Hi Thần che phía trước, Hạ Giai chẳng qua bị một mảnh vụn lướt qua, trên tay có một vết trầy nhỏ.

- Nàng có sao không?

Hạ Giai ngây ngốc lắc đầu. Kim Quang Dao xem vết trầy trên tay nàng, song quyết định hồi phủ. Chờ hai người kia đi xa rồi, Lam Hi Thần vẫn đứng tại chỗ, cười nhạt. Vết thương trên tay không ngừng chảy máu, nhưng y không thấy đau... So với vết thương này, vết thương trong tim đau hơn... Lam Hi Thần sợ Kim Quang Dao vì che chở Hạ Giai bị thương, nên y thay hắn che. Vết thương của Hạ Giai chẳng là gì, nhưng Kim Quang Dao quan tâm. Vết thương của y khá nghiêm trọng so với người thường, nhưng Kim Quang Dao không chú ý.

Mấy vị nông phu gần đó nghe động tĩnh chạy ra, lo lắng nói:

- Tiên sinh, ngươi bị thương rồi.

[ Đồng Nhân Ma Đạo] [ Hậu Truyện Tương Kiến ] Hi Dao Bát Quái Ký Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ