Chương 81

410 52 7
                                    

Ngay khi cả đám bắt đầu dò la manh mối thì lại gặp được người quen.

SƯ PHỤ ĐẠI NHÂN!!!!! NGAO! NGAO! NGAO!

"Sư phụ!!!!!!!"

"Sư phụ a!!!"

"Sư phụ kìa!!!"

"Sư phụ!!!"

Bốn con long đần ngao ngao hưng phấn, bổ nhào lên người Hoàn Ưu, hết cọ đông rồi lại cọ tây làm cho bốn vị nào đó sặc mùi dấm chua, nồng nặc phiêu tán khắp nơi trong không khí.

"Ha hả, được rồi, được rồi. Đã bao lớn rồi mà còn làm nũng a!!"

"Phải rồi tiểu Thiên đâu rồi?! Sao không thấy nó đâu hết vậy!!!"

"Đại ca giận lẫy, chạy đi đâu mất rồi!!"

"Đại ca giận nên trốn rồi!!"

"Đại ca đi tìm kiếm tình yêu mới rồi!!"

" . . . . . "

Cả một đám nhao nhao nói chồng lên nhau, khiến hai lỗ tai của Hoàn Ưu đều lùng bùng lên hết rồi. Lão có chút bất đắc dĩ mà nhìn đám đồ nhi yêu quý của mình, chặc, thật hết cách với tụi nó mà.

Gặp được sư phụ mà mình hằng mong nhớ, đám long đần nhanh chóng đem việc tìm kiếm Ngự Thiên quăng ra sau đầu, ngay cả chồng con cũng bị chúng nó lãng quên nhanh chóng.

Làm một đám nam nhân chỉ biết ngậm ngùi ghen ghét trong lòng mà thôi, bọn họ hoàn toàn chẳng dám thể hiện ra ngoài, không khéo bị lão bà gia bạo tới chết mất.

"Sư phụ, nhìn này nhìn này. Đây là đặc sản của mạt thế vị diện, gọi là tang thi đó!!"

Hắc Sát lôi một con tang thi cấp thấp bị trói gô cổ, bị bịt chặt mồm ra. Xém hù chết một đám người bên cạnh rồi, nhìn Hoàn Ưu có chút vui vẻ mà nhét con tang thi vào trữ vật không gian trên trán của lão, cả đám người bên cạnh đầu liền nhảy ra ba sọc hắc tuyến.

Phong Vũ cũng không chịu thua, liền lôi từ không gian ra một chiếc vòng đeo tay màu bạc tinh tế, trong rất thu hút ánh nhìn.

"Sư phụ, đây là đặc sản của khoa học tương lai vị diện, gọi là trí tuệ nhân tạo đó!!!"

Đem vòng tay đặt vào tay của Hoàn Ưu, nhìn gương mặt đầy vui vẻ của lão sư phụ nhà mình, tất cả đều vô cùng vui vẻ.

Mặc Uyên lời ít tâm nhiều, đem một ít thức ăn vặt đặc biệt mà y yêu thích ra đem tặng cho sư phụ mình.

Còn Ngữ Ngôn trực tiếp vác Nhã Qua lại mà khoe với Hoàn Ưu, khiến lão nhân gia cười đến híp mắt.

Nhìn từng đứa đồ đệ quý báu nhà mình dần trưởng thành, đều tìm được đạo lữ riêng của mình, có đạo riêng của bản thân, khiến lão không còn vướng vấn sầu lo gì nữa.

Chỉ có chút nhớ đại đồ đệ nghịch ngợm của lão thôi, chắc nhanh thôi sẽ gặp được nó mà.

Khung cảnh ở tiên giới an bình bao nhiêu, vui vẻ bao nhiêu thì ở hạ giới chỗ Ngự Thiên lại tuôn trào sóng gió bấy nhiêu.

Y lục lội mấy ngày nay gần như hết luôn cả thành phố, vậy mà chả có méo gì cả. Tức chết bản tôn mà, ức quá mà.

Ngũ đại Tiên SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ