phần 8

2.7K 203 3
                                    

Ba người cùng ngồi vào bàn ăn, mẹ Biên ngồi đối diện Biên Bá Hiền, còn Phác Xán Liệt ngồi cạnh cậu. Ánh đèn vàng nhè nhẹ cùng với mùi thơm nức của sủi cảo làm không khí chợt ấm cúng đến lạ.

Mẹ Biên cười cười cắn một miếng sủi cảo, ngay lập tức liền bất ngờ vì vị rất ngon và lạ, liền cảm thán:

"Ai nha! Tay nghề của Xán Liệt thật không tồi đâu đó! Còn ngon hơn cả dì rồi này haha!"

Phác Xán Liệt cười tươi, miệng thì nói cảm ơn mẹ Biên, tay thì gắp sủi cảo vào bát Biên Bá Hiền. Bé kẹo mút thấy mẹ khen ngon như vậy, cũng không để ý ai vừa gắp cho mình mà liền ăn luôn. Lập tức mùi thơm ngập vào khoang miệng, hương vị nhân rất mới và kích thích vị giác, mặc dù sủi cảo của mẹ làm đã là cực phẩm, nhưng đây còn vượt qua giới hạn đó.

"Oa! Ngon, ngon quá!"

Phác Xán Liệt thấy thế thì rất vui, nhanh tay gắp thêm nhiều sủi cảo vào bát cậu, nói:

"Ngon thì ăn nhiều vào nhé!"

Ba người cùng ăn vui vẻ, thoáng chốc đã hết nồi sủi cảo. Biên Bá Hiền được một bụng no nê, sung sướng ngồi xoa xoa cái bụng mỡ. Miệng tấm tắc khen sủi cảo hôm nay ngon thật ngon.

"Cái thằng bé này! Giữ ý tứ chút đi nào!" Mẹ Biên nhìn tư thế xoa bụng của cậu, hơi cau mày mà than thở. Bé kẹo mút lập tức ngồi ngay ngắn, thu lại cái vẻ vừa nãy, không dám ngọ nguậy.

"Thật là..!"

Phác Xán Liệt ngồi cạnh lại cười mỉm, lấy khăn giấy lau lau miệng cậu, mẹ Biên đối diện cũng nhìn thấy. Dọn dẹp xong xuôi tất cả, Phác Xán Liệt chào tạm biệt mẹ Biên và Biên Bá Hiền ra về, trước khi quay đầu về phòng, Phác Xán Liệt còn lợi dụng sờ đầu Biên kẹo mút một cái.
______________________


Lộc Lộc dẫn Ngô Thế Huân đến trước một cái lỗ nhỏ bao quanh là mấy bụi cây dại. Cậu bảo anh ta chui vào, Ngô Thế Huân nén hết thân mình lại để chui qua cái lỗ nhỏ, Lộc Lộc chui vào theo sau. Ở bên trong là một bãi cỏ không lớn lắm, nhưng có những túp lều dựng bằng những khúc gỗ khá lớn. Ngô Thế Huân đi quanh quanh nhìn vào trong lều, bên trong là lá cây rừng hoặc lông thú ở dưới để nằm. Xung quanh treo những đồ vật như trang sức, vũ khí thổ dân, còn có một vài cây nến mắc ở khe gỗ.

Lộc Lộc đi tới một lều gỗ nho nhỏ gần hàng rào, lấy một cái gáo dừa đựng đầy nước mát đưa cho Ngô Thế Huân, kêu hắn ngồi xuống. Ngô Thế Huân lắc đầu không nhận nước nhưng vẫn cởi giày, lót xuống ngồi bên cạnh Lộc Lộc. Hắn hỏi:

"Đây là nơi ở của bộ tộc cậu sao? Nhỏ như vậy sao mà ở được chứ."

Lộc Lộc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật, trả lời:


"Ở được chứ, phải quen thôi! Ta và mọi người trong tộc không bị ném xuống biển là may lắm rồi!

Ngô Thế Huân thắc mắc quay sang nhìn, Lộc Lộc nói tiếp:

"Bộ tộc Đia Ơ đã trấn giữ hòn đảo này từ rất lâu rồi. Khí hậu và thiên nhiên nơi đây ôn hoà, người trong tộc sống cũng rất ấm no hoà thuận. Nhưng.... cách đây không lâu, hòn đảo này đột nhiên bị những người xấu đến chiếm..."

'chanbaek' Chuppa ChupNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ