chương 14

2.9K 56 10
                                    

Những lời của Tô Nhất khiến Chu Phóng tâm thần không yên suốt mấy ngày.

Cô không thể không thừa nhận, cô động tâm với người đàn ông kia. Mà càng làm cho cô không thể không thừa nhận chính là, cô chính là loại người Tô Nhất nói, phụ nữ bình thường.

Để không bị chuyện của Tống Lẫm phền não, chu phóng quyết định từ "đầu" bắt đầu. Cuối tuần đi làm kiểu tóc mới, nghe nhà tạo mẫu tóc nói xong, cắt một kiể tóc lob, nghe nói mấy năm nay đây là kiểu đầu thịnh hành với biệt danh "ngủ chưa tỉnh". Cắt xong bị Tần Thanh chê cười "Đầy đường đều là kiểu đầu này, y hệt như dây chuyền sản xuất, không ngờ mày cũng chui vào góp một chân/"

Chu Phóng không để ý tới Tần Thanh cười nhạo mình, ôm kính nhìn tới nhìn lui, cảm thấy bản thân đẹp rồi, đổi quần áo, mang kiểu tóc mới đi xem mắt.

Chị họ còn chưa từ Gold Coast quay về, đã an bày "người đàn ông không tồi" kia cùng Chu Phóng gặp mặt. Hẳn là sợ bỗng dưng cô thanh tỉnh lại thay đổi.

So với mẹ già giới thiệu những người không đáng tin cậy kia, người đàn ông chị họ giới thiệu thực sự là chất lượng tốt. Ít nhất không khiến Chu Phóng phản cảm.

Hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp đã bắt đầu ổn định, từng trải qua một lần hôn nhân, làm người, làm việc đều ổn trọng. Tôn trọng phụ nữ, trước khi hẹn gặp đều trưng cầu ý kiến của Chu Phóng, bảo đảm không ảnh hưởng đến công tác của cô. Chọn nhà hàng cũng có phẩm vị, đủ an tĩnh, đồ ăn cũng ngon miệng.

Có vài món là món Chu Phóng thích, có thể thấy được trước đó đã hỏi thăm sở thích của Chu Phóng, phần dụng tâm này khiến Chu Phóng ăn cơm vui vẻ.

Người này đem theo con trai đến xem mắt, đây là một cách làm vừa mạo hiểm lại thông minh. Vừa gặp liền đem tất cả vấn đề, mâu thuẩn bày ra, khiến cả hai ở dưới tình huống bình đẳng mà lựa chọn.

Người này giáo dưỡng cực tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất có kiên nhẫn, con trai cũng được dạy ngoan ngoãn vô cùng, ngẫu nhiên nói vài câu ngây thơ của trẻ nhỏ đều chọc cho Chu Phóng cười rất thoải mái.

Có điều ăn cơm gần một tiếng, Chu Phóng vẫn không nhớ nổi hắn rốt cuộc tên gì.

Giám đốc nhà hàng nịn nọt mang theo một bóng người quen thuộc đi qua phòng của bọn họ. Chu Phóng nghe tiếng liền ngẩn đầu, hai người từ khe hở chỗ chạm rỗng khắc hoa trên cửa nhìn thấy nhau, Chu Phóng bị ánh mắt sắc bén kia đánh gục thê thảm.

Bửa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. Xem mắt nhiều người như thế, đây là người đầu tiên khiến Chu Phóng cảm thấy mình không lãng phí thời gian.

Nhưng không biết vì sau, Chu Phóng vẫn cảm thấy thiếu chút cảm giác.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, người kia mang con đi toilet, Chu Phóng đứng đợi ở bãi đỗ xe.

Thời gian chờ đợi chán đến chết, Chu Phóng lấy di động ra trả lời một cuộc gọi của trợ lý, sau đó lại lướt tin tức một chút. Thời tiết hơi trầm, không khí tích tụ đầy hơi nước, cách Chu Phóng không xa có một cái điều hòa ngoại cơ (là cái cục gắn bên ngoài phòng có cánh quạt í) chạy ầm ầm làm trong lòng người ta có chút xao động.

[Edit]Yêu Đương Mới Là Việc Đứng ĐắnWhere stories live. Discover now